Khi nào mà cuộc đời bạn thay đổi và làm thay đổi hoàn toàn con người bạn?

Trả lời: Alexander Porter, người bị ung thư còn sống, hẹn hò rất nhiều, du lịch thế giới, hài hước.

Khi 16 tuổi, tôi được cô nàng hấp dẫn nhất trong năm mời đến buổi tiệc sang trọng do cô ấy tổ chức.

Tôi hoàn toàn không có ảo tưởng nào. Tôi không nghĩ rằng cô ấy sẽ muốn “chịch” tôi ở khắp nhà như là tôi là ngón chân cái của cô.

Nhưng một lời mời trực tiếp đến từ cô nàng hấp dẫn trong trường cấp 3 vẫn là một điều đặc biệt.

Mẹ tôi vốn rất nghiêm khắc, và kiểu gì cũng có bài tập hay việc nhà để làm. Còn chơi bời thì để sau. Nên tôi tự đoán trước quyết định của mẹ và chấp nhận số phận của mình.

Cả tuần đó tôi tự cho rằng bà sẽ nói không, và tôi sẽ tiếp tục cuộc sống bình thường. Tôi tự thuyết phục bản thân là bữa tiệc cũng không phù hợp với mình. Nó dành cho những con người hấp dẫn cơ mà.

Và rồi đến ngày thứ 7, tôi đến trước mặt mẹ và hỏi, “Con có thể đi dự một buổi tiệc tối nay không? Một bạn gái ở trường có mời con.”

Và sau một tuần đã biết trước câu trả lời, và biết rằng mình không phù hợp với nó, mẹ tôi quay lại và nói…

“Ừ”.

———————

Tôi không biết phải làm gì. Tôi bị sốc đến mức như bị đóng băng khi mẹ nói ừ. Tôi không biết phải làm gì và chỉ bỏ đi chỗ khác, tự hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Và bạn có biết tôi làm gì tối đó không? Không gì cả.

Tôi quá sợ việc phải đi đến buổi tiệc đó. Tôi chắc rằng mình sẽ không được phép đi và đã tự loại bản thân. Tôi bị tê liệt bởi sự sợ hãi. Để cho thời khắc trôi qua. Và tôi bỏ lỡ nó.

Một người bạn gọi cho tôi vào sáng hôm sau. Kể rằng buổi tiệc RẤT TUYỆT VỜI. Và cô nàng đã mời tôi thậm chí còn hỏi về tôi. Cô ấy đã hy vọng rằng tôi sẽ đến. Nhưng tôi lại ở nhà. Quá sợ hãi để nắm lấy cơ hội, tự thuyết phục bản thân rằng ngay từ đầu nó đã không thuộc về tôi.

Tôi còn nhớ như in lúc đó. Điều hiển nhiên duy nhất trong cuộc đời. Tôi lúc đó 16 tuổi và tự nói với bản thân…

“Alexander, tớ biết cuộc đời rất đáng sợ. Nhưng nếu cậu cứ nói không với những cơ hội như thế này, thì cậu sẽ không bao giờ có một câu chuyện đáng để kể lại. Cậu có thể bị tổn thương, hoặc sợ hãi, hay thậm chí đau buồn, nhưng bây giờ là lúc để bắt đầu cuộc sống.”

Và các bạn chuyện gì xảy ra tiếp theo không?

Không gì cả.

Tôi không thay đổi gì hết. Vẫn quá sợ hãi thế giới này. Tự cho rằng tất cả những khoảnh khắc phấn khích là thuộc về người khác. Và tôi chỉ là một kẻ giả vờ nếu muốn điều đó cho bản thân. Và thế là chẳng có gì thay đổi.

Bốn năm sau, vào sinh nhật tuổi 20. Tôi được chuẩn đoán bị bệnh bạch cầu cấp tính, đe doạ nghiêm trọng đến tính mạng.

Và nói thật là tôi đã có khoảng khắc “nhớ lại toàn bộ cuộc đời trước đó”. Khoảnh khắc mà bác sĩ thông báo tôi bị ung thư, tôi bị buộc phải xem lại những điểm nhấn trong 20 năm cuộc đời mình.

Và bạn biết gì không? Chẳng có gì nhiều để mà xem.

Một cuộn phim trắng, thiếu những kỷ niệm, và chả có câu chuyện nào để kể. Chỉ là những đám bụi trong gác xép của tâm trí tôi. Một sự lãng phí cuộc sống.

————————–

Tôi được xuất viện 244 ngày sau đó.

Tôi không thể ở chỗ đông người. Tôi không đủ mạnh mẽ để đối mặt với điều đó. Tôi không thể chịu được ánh nắng mặt trời. Da của tôi quá nhạy cảm và xương thì quá yếu.

Và trong tình trạng yếu đuối đó. Thời điểm của sự mất mát và tuyệt vọng. Tôi đã có một quyết định.

Tôi đã tự hứa với mình lúc 16 tuổi, con người đã qúa sợ hãi khi có cơ hội để tiếp xúc với con gái, nên đã ở nhà.

Và tôi tự hứa với mình khi 20 tuổi, con người buồn bã và trống rỗng khi mà chẳng có gì để thể hiện sau 2 thập kỷ có mặt trên trái đất.

Tôi tự hứa với họ – và với chính mình – nếu phải đối mặt với bệnh bạch cầu một lần nữa…

Thì tôi sẽ không bao giờ, KHÔNG BAO GIỜ bỏ lỡ câu chuyện nữa.

Tất cả những thứ mà bạn đọc được là về cuộc đời tôi. Dù tốt hay xấu. Đau khổ hay hổ thẹn. Đó là tôi đang thực hiện lời hứa.

Điểm nhấn trong cuộc đời đó là khi tôi bỏ lỡ buổi tiệc và trở thành một người kể chuyện.

Và đó là thứ mà tôi mang theo mỗi ngày.

Bởi vì nếu mà tôi phải nhìn lại cuộc đời của mình một lần nữa… thì tôi xin hứa với bạn, đời tôi sẽ là một câu chuyện xứng đáng được kể lại.

Còn nếu bạn muốn biết cô gái đã mời tôi bây giờ như thế nào…

Thì vũ trụ đã có cách để mang lại ý nghĩa cho sự điên rồi.

Cô ấy trưởng thành làm một thợ xăm. Và cô ấy là người đã xăm hình trong ảnh.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *