Mình đang đỗ xe gần bệnh viện Việt Đức để bàn công chuyện thì 3 người trong áo mưa ướt sũng (ảnh), giọng khắc khổ tới gõ cửa, xin tiền xăng về Nam Định.
Người đàn ông bảo tên Tuấn, có bố là Quân (70 tuổi), mổ khớp háng đang nằm điều trị trong bệnh viện Việt Đức 2 tháng nay. Giờ anh về quê Nam Định để lấy tiền lên đóng viện phí cho Bố. Tiền viện phí khoảng hơn 10 triệu đồng.
Vốn tính thương người, mình rút 500k ra hỗ trợ và ý định gọi bạn bè xúm vào giúp đỡ. Nhưng khi hỏi số điện thoại để lát có thể tới hỗ trợ thì không ai có, và nói rằng chỉ có duy nhất một chiếc cục gạch Bố đang cầm.
Mình sinh nghi bởi Bệnh viện Việt Đức đang phong tỏa, người nhà sao có thể ra-vào để về quê lấy tiền nộp viện phí? Mình có gọi vào Bệnh viện Việt Đức để check nhưng lúc đó các anh đang họp, chưa thể trả lời.
Lúc này, bé con mắt ngấn lệ, chỉ tay về tòa nhà phía bệnh viện: Ông con là…. Quân, nằm ở tầng 2 này. Con ở trên này 2 tháng nay rồi Chú ạ. Gia đình con vất vả lắm.
Dù vậy, cũng không thể hết sự ngờ vực, nên mình quyết định rút lại 500k và đưa hơn 200k tiền lẻ, đồng thời chụp lại CMTND và ảnh. Mình ghi số điện thoại mình ra giấy và bảo cứ ở đây không cần về Nam Định, giờ em xử lý việc, lát khoảng 8 giờ gọi lại em, em sẽ tìm cách hỗ trợ toàn bộ viện phí cho Bác nếu đúng như anh nói.
Thật buồn! Lát sau, các anh trong Bệnh viện Việt Đức gọi lại bảo qua xác minh ban đầu không có bệnh nhân nào như vậy. Bệnh viện hiện đang phong tỏa, người nhà cũng không thể ra-vào bệnh viện được.
Tới giờ này chưa nhận được điện thoại, chắc chắn mình đã bị lừa. Song mình vẫn có niềm tin vào sự tử tế, bởi ai đời lại bắt tội con trẻ đội mưa lạnh đi lừa như vậy
Nguồn: beatvn
