Đầu tiên, tôi không xem nhẹ chứng trầm cảm, nên đừng ai nói là tôi xem nhẹ nó.
Thật ra tôi hiểu rõ việc bị trầm cảm là như thế nào, và tôi cũng vẫn có những lúc cảm thấy trầm cảm.
Rõ ràng là sức khỏe tâm thần luôn cần được trò chuyện một cách cởi mở hơn, nhưng tôi cảm thấy quá mệt khi những người xung quanh biến “trầm cảm” thành một tính cách của họ. Tôi đang nói về những người lợi dụng sự mở lòng của người khác khi nói về vấn đề sức khỏe tâm thần ngày nay để biến nó thành một lá chắn bảo vệ họ khỏi những lời chỉ trích.
Đó là một vòng lặp luẩn quẩn khi họ sử dụng việc trầm cảm để thu hút sự chú ý. Họ biến trầm cảm thành tính cách của mình và sử dụng chứng trầm cảm làm “bùa hộ mệnh” cho tất cả những thứ không xảy ra theo ý họ.
TRẦM CẢM là một thuật ngữ rất rộng. Đó không phải là nguyên nhân làm cho cuộc sống bạn hoàn toàn nát.
Tôi luôn thoải mái trò chuyện với bạn về nó nếu bạn muốn, nhưng hãy ngưng việc xem nó là cả cuộc sống của bạn hiện tại đi. Hãy tìm cách xử lý nó chứ đừng củng cố nó.
_____________________
u/Waschbar-krahe (134 points)
Mọi người cần hiểu là sức khoẻ tâm lý không có nghĩa là bạn không chịu trách nhiệm với mọi thứ.
>u/various_convo7 (35 points)
Trong nhiều trường hợp, người ta chỉ sử dụng nó làm lá chắn bào chữa cho những hành động sai trái của họ.
>u/pjb-333 (15 points)
Hoàn toàn đồng ý.
Đôi khi bạn không có đủ bản lĩnh và quyết tâm để làm thứ bạn muốn làm. Thật ra việc đó nằm trong tầm kiểm soát của bạn. Bạn chỉ đơn giản là đã bỏ cuộc và lấy “trầm cảm” ra làm lí do để biện minh.
>u/BalkeElvinstien (1 point)
Có rất nhiều người hành xử như buồi VÀ họ cũng bị trầm cảm. Việc mắc bệnh không làm cho bạn trở thành người tốt đâu.
_____________________
u/greatthrowawaybatman (18 points)
Trầm cảm không phải là tính cách, mà nó là thứ hút đi tính cách của bạn, và bản thân tôi không thể dừng việc đó lại. Tôi đã tìm kiếm sự giúp đỡ và đôi khi chúng sẽ có tác dụng và đôi khi thì không. Nhưng đúng là có những người coi xem trầm cảm là một phần của bản thân, và nhiều người khác thì sử dụng nó như một cái cớ để biện minh.
_____________________
u/Nerd_Dad921 (13 points)
Bệnh tâm lý không phải là lỗi của bạn, nhưng nó vẫn là trách nhiệm của bạn.
_____________________
u/FalicSatchel (13 points)
Là một người chữa trị trầm cảm lâm sàng, tôi thấy hầu như mọi người thật ra chỉ buồn một chút… uống vài viên thuốc là hết. Rất ít người thật sự mắc phải trầm cảm nghiêm trọng, và đây mới là khi người ta sẽ phát triển suy nghĩ “trầm cảm là tính cách” của họ, vì khi đó thật sự người ta chỉ còn lại một chút tính cách thật sự ít ỏi của họ.
Dù vậy, 90% trường hợp thì tôi nghĩ sẽ rơi vào tình trạng OP đang nói đến.
_____________________
u/lolgorlwut (3 points)
Tôi đồng ý với OP. Tôi cảm thấy không nên xem bệnh tâm thần là một tính cách gì hết. Tôi có cảm giác như rất nhiều bạn trẻ tự đem bệnh để định nghĩa bản thân và tôi kiểu… con người bạn chỉ có vậy thôi hả? Và thành thật thì, đoán xem – cuối cùng thì cũng không có ai quan tâm đâu. Cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn và bạn có thể học cách xử lý với nó, hoặc không. Mọi người sẽ không đối xử tốt hơn với bạn vì bạn bị trầm cảm. Bạn không thể tránh né được gì cả. Cuộc sống sẽ vẫn tiếp diễn. Bạn sẽ không được ưu tiên gì đâ. Vì vậy, ngưng việc làm đó lại đi.
_____________________
Dịch bởi Lờ
