Này cánh đàn ông, các bạn thường gọi cho ai khi đời vùi dập các bạn tơi tả?

Tôi chẳng có ai để gọi. Không bạn bè, cũng không hòa hợp với gia đình trong nhiều năm qua.

Trước đây tôi từng thử gọi hotline về xử lý khủng hoảng nhưng lại gặp những trải nghiệm không tốt, nên tôi đang phân vân không biết có nên gọi lại nữa hay không.

>u/Adeep187 (295 points)

Tôi có thể hỏi thêm về trải nghiệm không tốt của ông khi gọi đến hotline đó được không?

>>u/AllTooLate22 (753 points)

Lần đầu tiên, họ bảo tôi là cuộc đời mà tôi mô tả cho họ đơn giản là một cuộc đời không đáng sống, và có lẽ đã quá muộn để tôi có thể thay đổi được nó. Đến giờ thì mỗi ngày trôi qua tôi vẫn luôn nghĩ về chuyện này.

Lần khác, khi tôi đề cập đến việc không có bạn, cơ bản mà nói thì lúc đó họ đã thẩm vấn tôi, cố chứng minh rằng tôi sai và bắt tôi phải thừa nhận rằng mình có bạn. Khi tôi nói tôi không có bạn, tức là tôi thực sự không có ai.

>u/Waluigi-Time42 (27 points)

Nếu không có ai khác thì thử chấp nhận kết bạn với người lạ ngẫu nhiên trên mạng xem sao. Thật lòng thì nếu không có những người đó trong đời, tôi sẽ chẳng ở đây hôm nay. Nếu ông cần người đó, có tôi đây. Tôi cũng có vài trải nghiệm tốt với hotline xử lý khủng hoảng. Nên là, ít nhất thì có vẫn hơn không ông ạ.

>>u/internetfairy_x (53 points)

Với cá nhân tôi, trải nghiệm tồi tệ là khi tôi dốc lòng chia sẻ với họ, để rồi sau 10 phút, bên kia đường dây nói rằng “Xin lỗi, thời gian gọi đã hết” rồi cúp máy. Không phải con bot hay bất cứ thứ gì giống cô ấy lần đầu chào tôi với một thái độ rất nồng nhiệt.

Tôi ngạc nhiên đến cạn lời. Chỉ có 10 phút hơn ngắn ngủi và tôi thì chưa bao giờ nghe đến giới hạn thời gian gọi cả. Không bao giờ thử lại nữa.

____________________

u/WayneDufty (209 points)

Sếp tôi, ổng là một người bạn siêu tuyệt vời luôn

>u/throwthegarbageaway (73 points)

Công việc đầu tiên tôi làm là nhân viên bán hàng, và sếp thì cực kỳ thoải mái. Có chuyện gì tôi sẽ tìm đến ông ấy, với tôi ổng là người bạn, sau đó mới là sếp. Ổng cũng kinh doanh giỏi nữa.

_____________________

u/amarghir1234 (1.7k points)

Hầu hết đàn ông đều sống với nỗi tuyệt vọng trong im lặng.

>u/TheRealBobaFett (422 points)

Chịu đựng trong im lặng nữa.

>u/tenaciousDaniel (254 points)

Tôi nghĩ là mình sẽ không gọi ai. Tôi không có khái niệm dựa dẫm người khác, kiểu như khái niệm này còn chẳng tồn tại trong từ điển của tôi ấy.

_____________________

u/Swagballing (2.2k points – x1 helpful – x2 wholesome)

Tôi thường ngó lơ mọi người một thời gian cho đến khi tôi vượt qua được chuyện buồn, cho dù đó là học cách chấp nhận hay hành động để ngăn nó. Tôi yêu bạn bè, gia đình mình nhưng họ không phải đối tượng phù hợp nhất để tôi có thể trò chuyện nghiêm túc cùng, và có lẽ ngay sau đó tôi sẽ cảm thấy tồi tệ hơn.

>u/dread1961 (171 points)

Tôi luôn tin rằng trái với suy nghĩ thông thường, trong một số trường hợp thì chia sẻ về một vấn đề tức là gấp đôi vấn đề đó lên. Vấn đề ban đầu vẫn còn đó, và giờ thì bạn thấy tội lỗi vì người khác cũng phải gánh nó. 

_____________________

u/Turbulent_Zombie2434 (249 points)

Vừa khóc vừa nghe nhạc thôi…

Tôi thà giữ những chuyện đó cho riêng mình còn hơn đi giải thích với người khác.

_____________________

u/BeamerBoy0 (926 points)

Khi quá tuyệt vọng, tôi luôn tìm đến một ông lão ngồi bên ngoài nhà thờ nơi tôi sống để nói chuyện đời. Chúng tôi không thực sự biết nhau, nhưng ông ấy rất thông minh và có những lời khuyên rất tuyệt. Tôi còn chẳng biết tên ông, tất cả những gì tôi biết là vào thứ sáu hàng tuần lúc 1h chiều ông ấy sẽ ngồi bên ngoài nhà thờ và nói chuyện với người vợ đã mất cách đây nhiều năm.

_____________________

u/EatsPlaydoh (563 points)

Chính tôi. Tôi tự nhắn tin hoặc tự viết email cho mình về những vấn đề mà tôi đang gặp phải. Dành thời gian soạn tin và tự trả lời những vấn đề đó.

_____________________

u/remes1234 (720 points)

Tôi có gia đình, với 4 đứa con. Có anh chị em, có bố mẹ. Tôi không có mối quan hệ nào để có thể tâm sự với bất kỳ ai trong số họ. Tôi từng thử rồi, nhưng chẳng đến đâu cả. Chỉ có sự im lặng đến khó xử, chủ đề nói chuyện thì thay đổi, hoặc đôi ba câu sáo rỗng. Xung quanh toàn là sự ngượng ngùng. Thi thoảng tôi còn nhận được câu say “no” từ vợ nữa. Đàn ông chúng tôi hầu hết chỉ biết đối mặt, hoặc trốn đến một nơi nào đó. Tối qua, một anh bạn tôi quen đã lao xe vào đường ngược chiều, bỏ lại người vợ và hai đứa con đang còn học đại học. 

_____________________

u/BaldGuyLimo (87 points – x1 helpful)

Vợ tôi. Tôi không có bạn, cũng không có bất kỳ gia đình nào khác.

_____________________

u/the_last_peanut (649 points)

Khi nào đàn ông được phép kêu ca về cuộc đời, thì các ông cho tôi biết với nhé.

>u/thepoxbox (203 points – x1 helpful)

Được phép mà ông, rồi thì người ta sẽ bảo ông “tự đi mà làm lấy” hay “tìm kiếm sự giúp đỡ đi”, nó cũng cơ bản giống với cách nói khác của “Mày và vấn đề của mày có thể biến đi được rồi đấy, khi nào mày cho tao được thứ gì thì hãy quay lại nhé”.

_____________________

u/Buttermalk (599 points – x1 silver – x2 wholesome)

Không ai cả. Người ta chẳng quan tâm đâu. Kể cả có đi chăng nữa, thì chúng tôi với tư cách là đàn ông, cũng hiểu được rằng họ cũng có những chuyện riêng phải lo và chúng tôi cũng không muốn trút thêm gánh nặng cho họ nữa.

_____________________

Dịch bởi một cô gái đang tìm bạn đi chung tour đêm Hỏa Lò ạ hì hì

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *