Hãy nguyền rủa và cô lập họ.
Trong căn phòng bệnh trống hoác, chỉ có duy nhất một ngọn đèn con con hắt ra ánh sáng hiu hắt. Chiếc rèm cửa sổ đã kéo kín vẫn đang bay phập phồng… Ở đây có một giường bệnh trống, một giường bệnh có người nằm.
Con bé trợn mắt nhìn trân trân lên trần nhà, nó im lặng, vô cảm, chẳng ai có thể định nghĩa được cảm xúc của nó bây giờ.
– Em mang đồ chị thích này, chị có muốn ăn ngay không?
Không có tiếng trả lời nào cả. Phía hành lang bỗng vang lên những tiếng thét đay nghiến:
– Con chó chết, mày không chết cụ mày đi cho tao nhẹ nợ, con khốn nạn, mày còn muốn làm khổ tao đến bao giờ…
Tiếng chửi rủa nghe càng ngày càng rõ, cô bé vừa mang đồ đến khẽ nói:
– Để em ra ngoài khuyên bác…
– Từ từ đã – Lúc này mới thấy ánh mắt nó chuyển hướng nhìn – Bác sĩ bảo thời gian của chị còn bao lâu?
– Chị có bị làm sao đâu, làm gì có lâu hay không lâu, an tâm nghỉ ngơi đi! – Cô bé vỗ nhẹ vào lòng bàn tay nó.
Lại chuyển hướng mắt lên trần nhà, nó lầm bầm: “Vẫn chưa chết được ah…”
**
Sinh ra trong một gia đình bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn. Rồi đến cả ngoại hình cũng bình thường. Vì nếu có đặt nó giữa đám đông thì cũng chẳng có ai nhận ra được. Có lẽ, chỉ có mỗi cuộc đời con bé ấy là không bình thường.
– Con mất dạy, sao mày dám giành đồ của em, em có sai đi nữa cũng là tại mày, mày làm chị mà không biết nhường em, nó khóc tao đánh mày… Quỳ xuống, quỳ xuống khoanh tay xin lỗi em cho tao, mày không quỳ tao đập chết mày…
Con bé đang học cấp hai, chỉ muốn lấy lại đồ của mình từ tay em, mà giờ lại bần thần nhận những cái tát trời giáng, đầu óc quay cuồng, hai mắt nó hoa lên không nhìn rõ vật, trong đầu chỉ hiện ra hai chữ: “Tại sao?”
Rồi đầu gối khuỵu xuống, còn người nó run lên bần bật.
**
– Sách ghi bài trên lớp của cô đâu, bài tập về nhà cũng không làm, cô có phải là con gái không hả?
Tiếng giáo viên chủ nhiệm văng vẳng đi kèm với cái xoắn tai, vừa xoắn vừa khéo khiến tai nó ù ù, rát buốt và đau nhức. Nó cũng chỉ dám thất thần nghĩ trong đầu: “Sao mình lại không làm bài cơ chứ, mình còn không cả ghi bài trên lớp…”
– Cô giỏi lắm, từ nay đến tiết tôi tôi không cần cô học nữa, ra ngoài cửa đứng cho tôi.
Từ ngoài cửa lớp nhìn vào, các bạn nó đang giải bài tập. Nó nghĩ, nó cũng muốn học mà, nó cũng muốn cùng giải bài giống như các bạn ấy…
Cuối kỳ, thi tổng kết nó được 9,5 nhưng không một ai tin là nó tự làm.
**
– Cái loại khốn nạn như mày tao đẻ cho đau l*n. Mày cút mẹ mày đi cho đỡ ngứa mắt tao, đi thì thôi, về nhìn thấy cái mặt mày chỉ muốn đâm nát cái mặt mày ra…
Lững thững dựng xe vào nhà, uống nước, về phòng, dường như nó coi những lời đấy không phải dành cho nó vậy.
– Đi ăn không, bây giờ luôn. – Đồng nghiệp nó gọi điện đến.
– Đi, chờ chút tao ra ngay.
Thấy nó thay đồ mới từ phòng đi ra.
– Mày định đi đâu, ngồi xuống đây tao bảo.
– Nhưng con có hẹn với bạn rồi. – Nó nắt đầu kháng cự.
– Bạn thì làm sao, tao bảo ở nhà, lát thằng kia đến rồi, mày phải ở nhà cho tao.
Nó không thể tin nổi, đến chuyện này mẹ còn bắt ép nó ư?
– Con có hẹn rồi, để hôm khác đi ạ. – Nó cứng giọng, định đi lướt qua mẹ rồi lấy xe.
Một cái tát trời giáng phủ xuống. Lần đầu tiên nó ngất xỉu.
Mẹ nó nghiến răng rồi ngồi xuống tát lia lịa lên mặt nó:
– Mày muốn lừa tao à, mày tỉnh dậy cho tao, con chó chết …
Bị ép tỉnh lại trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, người nó mềm nhũn, nó mở hé mắt rồi lại ngất lịm đi, nhưng lần này lại có vẻ dài.
Tỉnh lại trong bệnh viện, ánh nhìn của nó bỗng trở nên ngơ ngác.
Cô bé mua đồ khi nãy đã quay trở về phòng nó, không còn nghe thấy những tiếng thét đáng sợ kia nữa rồi.
– Em nói thật cho chị đi, đừng giấu, chị không muốn thế.
Cô bé nhìn nó chăm chăm một lúc lâu, đôi mắt như ậc nước làm nó có chút dự cảm chẳng lành.
– Chị bị u não giai đoạn cuối rồi. – Nói xong cô bé bặm môi lại đến mức trắng bệch.
Không hiểu sao, nghe được tin ấy nó lại mỉm cười mãn nguyện. Chả trách dạo này nó cứ bị nôn mửa, sút cân như người bị ốm nghén. Còn việc đau đầu thì xảy ra quá đỗi thường xuyên rồi.
Dù sao cũng chẳng thể qua khỏi, nó từ chối xạ trị. Tiếp đó là thời gian bắt đầu con bé phải chịu đựng những cơn co giật, cho đến tận khi chết.
**
Đám tang là vào mùa đông. Mọi người mặc áo phao dày cộm, xung quanh là tiếng đàn nhị tiếng kèn réo rắt nghe đến não lòng, rồi cả mùi nhang cúng nồng nặc muốn nghẹt thở. Lác đác có vài vòng hoa trắng toát, người xung quanh xì xào: “Con này chết trẻ quá, mà nó hư lắm, tôi nghe mẹ nó kể rồi, mà bố nó hiền lắm, có dạy được con đâu. Thôi chết vậy cho nhẹ nợ, chết là đáng.”
Có một cô bé đưa tiễn con bé ấy suốt chặng đường, cho đến khi quan tài hạ thổ.
– Chị, chị được bình yên rồi có phải không? – Cô bé ấy vừa khẽ nói, vừa vỗ nhẹ lên nấm đất nâu xám chồng cao như ngọn núi nhỏ.
Trên tay giờ này là một quyển sổ của người đã khuất, người nhà định đem đốt nhưng cô bé xin phép giữ lại.
Đường quê đất thịt gập gềnh, mỗi lần xe vượt qua ổ gà lại nảy lên từng hồi, trời u ám và không hề có nắng. Cô bé khẽ mở trang sách ra:
“Những thứ để níu giữ con người ta ở lại thế gian này, đâu có gì to tát, vì chỉ cần chút tình người thôi, cũng đủ để cứu vớt bất cứ ai đang trong tuyệt vọng.
Bạn có biết rằng, trong tay bạn có rất nhiều thứ hơn người khác không, đặc biệt là tớ. Tớ không biết tớ có gì, hay trong tay tớ là cái gì nữa. Tớ từng rất dũng cảm chống trọi mọi thứ một mình, nhưng mà tại sao giờ tớ lại yếu đuối quá. Tớ từng rất giỏi cơ mà, tớ là “super girl” của chính tớ cơ mà … nhưng bây giờ, “super girl” lại đi đâu mất rồi! Về lại với tớ đi mà! Nếu cậu không về, tớ phải làm sao mới được đây!
Gió thổi lạnh quá, lạnh, lạnh chợt làm tớ nhớ đến truyện “Cô bé bán diêm”. Cô bé ấy là truyện có thật, Andersen cũng tả thật cảnh cô bé ấy ra đi. Vậy liệu cái chết sẽ êm ả như cô bé ấy chứ. Cô bé ấy kiên trì sống đến lúc đó vì còn lưu giữ tình yêu của bà – động lực để cô ấy sống tiếp. Tớ cũng ước có như thế! Dù chỉ một chút thôi cũng được, bé tý xíu thôi, bé bằng hạt đậu thôi, tớ không đòi hỏi gì nhiều đâu, thật đó… Nhưng người ta bảo rằng, không nên mong mỏi thứ đó đến từ bên ngoài, bạn phải tự yêu lấy chính mình. Nhưng, nhưng từ trước đến giờ, tớ không biết được “tình thương ” ấy có hình hài như nào, rồi tớ sẽ cần phải hành động ra sao, thể hiện tình cảm ra sao, cư xử ra sao… tớ đều không biết. Tớ đã cố, nhưng, nhưng tớ vẫn cứ không hiểu nổi!
Tớ mệt mỏi quá!
À mà ông trời à, con không cần kiếp sau đâu, ông cứ nhường lại cho người khác nhé!”
Gió lạnh thổi qua cửa sổ xe nghe ù ù. Ngày mai, liệu trời có nắng không?
…
Tác giả: Con bé lang thang
