ÁM ẢNH TUỔI THƠ THẬT SỰ SẼ ĐI THEO MÌNH CẢ ĐỜI HAY SAO?

#1. Có. Kể cả khi bạn đã hoàn toàn buông bỏ rồi, thì đôi khi trong từng cơn mộng mị, bạn vẫn sẽ gặp lại nó.

#2. Tôi không thích hoa hướng dương. Vào một ngày năm 13 tuổi, vì chưa làm xong việc nhà mà bị mẹ đổ cả thau nước rửa bát lên đầu. Tôi khóc nức nở chạy ra ngoài, đứng cạnh những cây hoa hướng dương trước cửa nhà, nhìn lên mặt trời tuyệt vọng khóc òa.

Tôi không thích bật đèn, chỉ cần là ở một mình thì nhất định sẽ để gian phòng tối om. Tôi sợ bị người ta nhìn trộm, sợ mình lại làm sai chuyện gì sẽ lại bị quở trách, tôi hy vọng mọi người hãy quên đi sự tồn tại của tôi.

Những lời trách mắng và đòn roi của mẹ ngày bé đã đi theo tôi đến tận bây giờ, khi mà tôi đã 33 tuổi. Ở trong nhà, đến các em cũng coi thường tôi. Mặc dù rất yêu mẹ nhưng tôi không thể giao tiếp, không thể ở một mình với bà trong một gian phòng. Chỉ cần thấy bà ấy là tôi lại thấy khó thở, tôi muốn đối tốt với bà nhưng những tổn thương ngày bé vẫn nhức nhối trong tim, chẳng thể liền sẹo.

#3. Hồi nhỏ thường xuyên phải uống thuốc trong những chai thủy tinh. Có một lần đi lấy thuốc uống, lúc đóng nắp vặn không chặt nên thuốc bị đổ hết ra ngoài. Đúng lúc đó mẹ bước vào, mình chưa kịp nói gì đã bị mẹ cho một cái tát trời giáng.

Từ đó đến tận bây giờ, mình không dám tự vặn bất kỳ chiếc nắp nào, đều phải nhờ người khác vặn hộ. Vì mình không tự tin, mình sợ mình lại vặn lỏng, sẽ khiến vật trong chai bị đổ ra ngoài. Cho dù là vặn một chai nước thôi mình cũng phải nhìn suốt 5 phút, thậm chí còn dốc ngược nó lại để chắc chắn là nước không thể tràn ra. 

Đó là nỗi ám ảnh tuổi thơ của mình.

Tất nhiên. Đã gọi là ám ảnh thì quên sao đc. T nhớ đc rất nhiều truyện đau lòng hồi bé tý cách đây 15-20 năm luôn. Và nó kiểu khắc cốt ghi tâm. Tâm trạng không tốt là tự dưng nghĩ đến, nhớ đến những nỗi ám ảnh đó.

Ba mẹ tôi li hôn năm tôi 4 tuổi, và tôi không biết bằng cách nào tôi lại nhớ được những kia ức trước 4 tuổi nữa, tôi nhớ được lần đi chơi ở tp hcm cùng cả ba mẹ, tôi chỉ nhớ được lúc trên xe tôi ngồi với mẹ còn ba ngồi ghế bên cạnh, lớn lên tôi nghĩ chắc là mơ nên tôi có hỏi mẹ thì mẹ nói à đợt đó chỗ mẹ làm người t tổ chức đi, lúc đó tôi hơi bất ngờ trước khả năng nhớ của mình, và cũng nhờ vậy tôi chắc chắn hơn ba tôi đã từng đánh mẹ tôi, tôi đã ngồi trước cửa phòng mà khóc, ba tôi thì đang đánh mẹ tôi trong phòng ông còn rượt đuổi đánh mẹ tôi khi đang cầm con dao, trong lúc chạy ông đã cắt ngang 1 nhát tại cái la phong mà nhà tôi dùng làm cửa để đóng cái như 1 cái hộc để đồ dưới bếp vậy, ông còn làm chân ông bị trầy 1 xíu, ban đầu tôi không tin đâu nhưng sau khi nhìn thấy vết bể tại cái la phong và vết trầy tại chân của ông thì tôi đã có đáp án cho mình, sau đoa mẹ tôi bồng tôi ra trước nhà nói chuyện với cô hàng xóm, vừa khóc vừa nói, tôi còn nhớ lúc đó tôi đang khèo con nhỏ bạn đang đứng dưới chân cô hàng xóm, tiếp theo là cảnh ba tôi đập vỡ ảnh cưới và xé đôi nó ra, nó không xảy ra liên tục tôi chỉ nhớ 1 vài chuyện như vậy thôi, cũng vì cha mẹ li hôn mà tôi phải chịu nhiều thứ kinh khủng đặc biệt là thời gian cấp 1, lớn lên thật sự nó như 1 mảnh gương bể cấm vào tâm trí tôi, tôi mãi không bao giờ quên được những điều đó, từng khung cảnh vẫn còn nguyên như ngày đầu, cũng vì vậy mà dẫn đến tôi mặc cảm về bản thân tôi cảm thấy mình thiếu tình cảm gd, cũng dẫn đến nhiều điều khác khi tôi đến tuổi dậy thì, tôi dần sống nội tâm hơn nhưng vẫn hoạt bát bên ngoài để mọi người biết tôi vẫn ổn, và rồi tôi được chẩn đoán bị trầm cảm, cũng có lúc tôi tự tử nhưng rất may người bạn thân hiện tại đã kịp giúp tôi tỉnh táo lại, sau khi biết mình bị trầm cảm tôi cùng như những người bạn tốt của tôi đã cố gắng giúp tôi điều trị hết căn bệnh, may sao tôi đã hết nhưng cũng có lúc tôi mệt mỏi tuyệt vọng thì tôi lại dễ tiêu cực dễ nghĩ bậy, vì trầm cảm là bệnh tâm lý nên nó không thể hết hẳn như những bệnh cơ thể được, tôi chỉ có thể tự trấn an mình mỗi khi mệt mỏi hoặc giải bày với ai đó, câu nói đã đi với tôi suốt mấy năm trời đó là ” không sao đâu mọi chuyện sẽ ổn thôi, cười lên và bước tiếp thôi nào”.

Nó thực sự ám ảnh, có thế nào cũng không bớt được. Hồi bé mình rất hay bị chó cắn, một phần cũng tại cách đi của mình nó cũng dễ gây nóng mắt chúng nó. Đến giờ ngoài chó nhà mình ra cứ thấy có con chó nào lạ là đổ mồ hôi hột 😞

Hồi bé xíu mình bị nguyên 1 siêu nước sôi dội vào người. Mặc dù từ đó đến giờ không có tí kí ức nào về việc đó, sẹo cũng lành cách đây mấy năm rồi. Nhưng từ khi có trí nhớ về những chuyện xung quanh, thì mình đã biết là mình rất sợ nóng. Chắc do ám ảnh từ nhỏ nó ăn sâu vào tiềm thức á :<

Từ lúc 2t đã ko sống với ba mẹ, nhớ năm ấy lớp 4, ba mẹ đến thăm rồi về, tự nhiên lần đó ba mẹ về khóc đòi ba mẹ, thấy nhớ ba mẹ vô cùng. Thế là tui bị ngoại bắt cúi xuống đánh, từ đấy đến nay tui ko còn biết nhớ ai, nếu có thì cũng 1 chút rồi thui.Giờ tui 24t, Mẹ tui hay trách, m đi m ko nhớ mẹ ak, m ko biết nhớ mẹ ak! Nhớ chứ, nhưng ko thể bộc lộ nữa rồi 😥

Một đứa trẻ sẽ không đáng bị một trận đòn roi nhừ tử chỉ vì hôm đó nó vô tình ngủ gật do nó mệt và không chào cô khi bước vào lớp nhỉ.Xong hôm đấy vài đứa trong lớp chạy ngang nhà và hùa nhau nói chuyện đó, thay vì hỏi con họ có ổn trong người không thì lại lôi đứa nhỏ vào vào đập cho nó đã cái nư… mình có nói là mình ko cố ý đó nhưng vẫn đập đập và đập. Có rất rất nhiều trận đòn vô lý nữa. “Thương cho roi cho vọt” :))Mình không phủ nhận tấm lòng cũng như công sinh thành. Nhưng người lớn không phải lúc nào cũng đúng.Từ lúc đó mình bị sợ con người phải rất lâu sau đến tận lúc mình học đại học thì nó mới vơi đi dầnMà buồn lắm mỗi lần nói ra thì kiểu:”chuyện có gì đâu mà mày nhớ dai thế?”

T bị bà cô ăn hiếp lúc nhỏ, gần 20 năm rồi vẫn còn ác cảm. Chỉ cần nhắc đến tên thôi là cảm thấy khó chịu trong người rồi 😷😷

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *