“Mẹ t đấy ae ạ. Mẹ t cục thứ 2 ko ai dám là thứ 7, chủ nhật. Mẹ t là dân buôn bán mà. Ở nhà thét ra lửa ra ngoài phun ra nham thạch.
Ấy thế mà biết tin t có bầu, lúc bàn chuyện cưới hỏi, mẹ t chưa từng ngẩng mặt lên nhìn nhà trai.
Nhà ny t ở quê, trọng danh dự. Họ sang nhà t dạm hỏi tay không, mẹ t gật đầu chấp nhận. Ăn hỏi 5 tráp (chỗ t thường là 7 hoặc 9), mẹ t vẫn vâng dạ, bà bảo: “T ko bán con”… Họ có mỉa mai mẹ t k biết dạy dỗ để t ăn cơm trước kẻng, bà cũng làm thinh.
Nhưng đến khi nhà chồng tương lai bảo đón dâu t ko được đi cửa chính, mà phải trèo tường phía sau vào, mẹ t lập tức gọi sang nhà bên kia: Huỷ hôn. “Nó bụng mang dạ chửa mà bắt trèo tường à? Ông bà không thấy xót xa con dâu thì phải biết thương cháu mình. Đã ko thương thì khỏi cưới xin gì nữa. Con cháu tôi tự tôi nuôi”
Bây giờ thì th ny t đang loạn lên giảng hoà 2 nhà, t thì mặc kệ… buông xuôi. T thấy có lỗi với con t, với mẹ t… Tương lai t chưa biết về đâu nhưng nhìn thấy mẹ, t thấy an tâm hơn hẳn. Có mẹ thì còn gì mà phải sợ nữa, ae nhỉ!”
Nguồn Minh Ngọc