Truyện Ngắn Kinh Dị – <Độc giả> (Phần cuối)

Tôi hứa với biên tập viên sẽ giao bài trong năm ngày, nhưng đã bốn ngày trôi qua tôi vẫn chưa hoàn thành nó. <Độc giả> chỉ mới viết được phân nửa, kể từ sau cuộc gọi kia tôi đã bỏ xó nó qua một bên. Trương Nho Nhã làm tôi cảm thấy ghê tởm, tôi không muốn nhắc đến tên hắn lần nào nữa, bài viết dừng lại ở cuối chương IV:

[Cô ấy nói không phiền, mỗi ngày tòa soạn nhận được cả trăm bưu phẩm thêm một cái của tôi chả tính là gì. Cuối cùng còn nói: “Đừng lười biếng. Mau viết bài giao cho tôi.”

Lời thoại này không khác nào chú ngữ sau mỗi lần nói chuyện. Biên tập viên chính là tổ sư đầu thai với tuyệt chiêu: Hối bài.]

Tôi lưu nửa bài viết vào máy tính, để trong thư mục <Bài viết chưa hoàn>. Còn về cuộc điện thoại kinh tởm kia tôi đã báo cảnh sát, cũng báo luôn chuyện của đứa bé bị hầm canh kia, cảnh sát đã lập biên bản và nói sẽ liên lạc với cảnh sát Cáp Nhĩ Tân tiến hành điều tra, bảo tôi yên tâm. 

Tôi kéo hắn vào sổ đen lần nữa và đổi luôn số điện thoại, hoàn toàn xóa hắn ra khỏi cuộc đời tôi. 

Một tuần sau, tôi nhận được hơn 50 email nhưng không mở bất kỳ cái nào. Một tháng sau, email cũng thưa dần, tôi trở lại cuộc sống bình thường, viết bài, onl QQ nói chuyện phiếm, chơi game.

Có một lần tôi mơ thấy Trương Nho Nhã, trong mơ hắn là một người đàn ông trung niên béo trắng, tóc chải bảy ba. Vừa cầm muỗng khuấy canh trong nồi vừa nhìn tôi mỉm cười, khói trắng bóc lên khiến gương mặt hắn khi mờ khi ảo, trong nồi canh là xác trẻ con trôi nổi, hắn múc một muỗng canh nóng đưa cho tôi, dụ dỗ nói: “Mèo Lớn, nếm thử xem, hình như hơi mặn.”

.

Đến ngày giao bài, sáng sớm tôi đã gửi email cho biên tập viên nói rằng mình không thể viết tiếp <Độc giả>, tạm thời bí ý tưởng, cũng biểu đạt sự bất lực cùng áy náy. 

Thế nhưng ba ngày trôi qua, tôi vẫn không nhận được hồi âm của cô. Tôi kiên nhẫn đợi thêm một ngày, vẫn như cũ. Tôi tưởng biên tập tức giận nên gọi điện giải thích. Người tiếp điện thoại là Đào Kỳ, tôi giới thiệu mình là tác giả Miêu Lang Quân, muốn tìm chị biên tập có chút việc. Cô ấy ừ hử hai tiếng, sau đó khó hiểu hỏi tôi:

“Anh còn chưa biết à?”

Tôi ngẩn ra và nói mình không biết gì cả.

“Chị biên tập bị thương, ba tuần trước chị ấy đến bưu điện gửi đồ thì bị một tên đàn ông giựt đồ, bây giờ tay phải của chỉ bị trật, bắp thịt đau nhức nên xin nghỉ hết tháng này, nhân tiện đến viện Trung y xoa bóp, đầu tuần sau mới đi làm lại.”

Tôi cứng người, hỏi: “Đàn ông? Hắn cướp cái gì?”

“Hình như là quà, có một fan nhỏ tuổi gửi con gấu bông cho tác giả mình yêu thích, sau khi gửi tới tòa soạn, chị biên tập giúp chuyển đến nhà tác giả.”

Ngay lập tức, tôi biết rằng tác giả kia tám chín phần mười chính là tôi. Tôi vội hỏi xin số điện thoại riêng của biên tập, xé mảnh giấy ghi lại số sau đó nói cám ơn Đào Kỳ, tôi cúp máy và bấm số.

Giọng biên tập vẫn vui vẻ như bình thường, lúc nào cũng nhiệt tình thân thiện. Hỏi thăm hai câu, cô nói rất xấu hổ vì đã làm mất con gấu bông fan gửi cho tôi, có lẽ tên đó nghĩ rằng bên trong là thứ giá trị nên mới ra tay, may mắn không có thiệt hại lớn. Ngày mai cô ấy sẽ mua con gấu giống y như vậy bồi thường cho tôi.

Tôi bảo cô đừng quan tâm chuyện đấy, tôi chỉ muốn biết người đàn ông giật đồ kia cao bao nhiêu, ngoại hình thế nào?

“Tôi không nhìn rõ.” Cô nói. “Người đó mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn rất mạnh, ra tay cực nhanh, hắn giật cái hộp trong tay tôi, tôi đã cố sức kéo lại nhưng không được. Hắn nhanh chóng bỏ chạy, bảo an bưu điện đuổi theo mà vẫn không kịp. Nhìn từ phía sau lưng thì hắn khoảng 20 đến 40 tuổi.”

“Chị báo cảnh sát chưa?” Tôi thở gấp.

“Chưa, dù sao cũng không phải đồ giá trị nên tôi ngại báo cảnh sát, phiền phức chết… Ủa Mèo? Cậu sao vậy? Giận tôi hả?”

Tôi vội nói không có gì sau đó nói lảng sang chuyện khác. Nói thêm vài phút thì tôi cúp điện thoại, ngồi thẩn thờ trước máy tính. Tôi có một cảm giác, người đàn ông biên tập dụng phải có liên quan đến Trương Nho Nhã. Đương nhiên, đó cũng có thể chỉ là vụ cướp nhỏ.

Chiều hôm sau, biên tập gọi cho tôi từ tòa soạn Cỏ Bốn Lá, cô ấy nói đã mua trả lại con gấu bông bị mất và gửi đến nhà tôi. Tôi chậc lưỡi nói không cần phải thế. Biên tập nghiêm túc nói, đó là quà của fan gửi tặng, cũng là tấm lòng của người ta, do cô ấy bất cẩn làm mất nếu không bồi thường lại thì cô cảm thấy rất áy náy.

“À…” Tôi hơi xấu hổ.

“Con gấu cô bé fan cậu tặng là màu trắng nhưng tôi tìm nhiều cửa hàng rồi vẫn không có, chỉ còn màu cháo lòng, hơi ngà một chút, cậu nhận đỡ đi nha.”

“Nhận chứ, nếu không bị chị đánh sao?”

“Được rồi, tôi đã gửi EMS cho cậu, mấy ngày nay nhớ ở nhà.”

Cô cười rồi cúp máy.

.

Buổi chiều hai ngày sau, cũng chính là hôm nay, là ngày tôi viết những dòng chữ này. Hơn hai giờ chiều, cơn mưa kéo dài không dứt rốt cuộc cũng tạnh, bầu trời đầy mây xám xịt lạnh lẽo, tựa như đang bao phủ mái nhà tầng 6 nơi tôi sống. Cơn gió từ ban công thổi vào cửa sổ đang mở lạnh buốt, kèm theo hơi nước ẩm ướt băng giá của đầu thu. Con mèo hoa đen trắng lắc đuôi đi tới đi lui trong nhà, thỉnh thoảng nhìn tôi gào lên mấy tiếng bén nhọn chói tai.

Tôi đang vùi đầu viết tiểu thuyết kinh dị mới, tên là <Móng tay>, viết đến giữa chương 2 thì nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tôi bực mình ngừng lại, miễn cưỡng xỏ đôi dép đi ra phòng khách, cách một cánh cửa hỏi: “Ai đó?”

“Chuyển phát nhanh.” Ngoài cửa trả lời ngắn gọn.

Có lẽ là gấu bông chị biên tập gửi tới, thật là nhanh.

Tôi mở cửa, bên ngoài là một người đàn ông làn da ngăm đen, đội mũ bóng chày màu cam có in chữ EMS xanh dương đậm, hắn kẹp hộp cartoon dưới nách, có vẻ không nặng lắm, trên hộp ghi địa chỉ nhà tôi: Số 12 đường Ngọc Kiều, quận Thông Châu, Bắc Kinh, bằng bút lông đen. Tay kia thì cầm cuốn sổ bằng giấy A4 mà quạt gió.

Tôi nhận lấy hộp quà rồi để xuống đất, anh ta đưa cuốn sổ qua vừa định nói chuyện thì tôi khoát tay chặn lại, nói: 

“Chờ một chút, tôi phải mở hộp kiểm hàng trước rồi mới ký tên, lần trước tôi mua cái MP3 trên Taobao chưa kiểm hàng đã ký, lúc mở ra thì…” Tôi càu nhàu trở vào phòng khách, tìm được chiếc chìa khóa cũ dưới tủ TV, rồi quay ra cắt băng keo mở hộp.

Bên trong đúng là một chú gấu bông màu lông trắng như sữa, to khoảng đứa con nít 3 4 tuổi, sờ vào rất mềm mại, hai lỗ tai tròn cụp, mắt và mũi được làm bằng nhựa, cổ thắt nơ đỏ, miệng cười toe toét với tôi.

Lật qua lật lại kiểm tra không có vết bẩn hay bị rách chỗ nào, nhét con gấu vào hộp. Tôi đứng lên định nói với người chuyển phát rằng bây giờ có thể ký rồi, đột nhiên tôi phát hiện có gì đó không đúng.

Tôi cúi đầu nhìn con gấu trong hộp, sau đó ngẩng lên nhìn người chuyển phát. Nếu tôi nhớ không lầm thì mấy ngày trước biên tập đã nói con gấu cô ấy mua là màu cháo lòng mà? Vậy con gấu trắng dưới chân tôi là thế nào?

Đầu óc tôi xoay vòng vòng, người chuyển phát nhanh đứng ở cửa lặng lẽ mỉm cười. Anh ta mở cuốn sổ đưa đến trước mặt tôi, dùng chất giọng êm dịu nói: “Mèo Lớn, tôi đã viết một truyện kinh dị mới, cậu xem giúp tôi được không?”

Tôi thậm chí ngửi thấy mùi tỏi trong miệng anh ta.

Trương Nho Nhã cười tủm tỉm nhìn tôi, tròng trắng mắt nhiều hơn người bình thường, miệng hắn khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng như xương, vẫn giọng nói tràn ngập từ tính đó:

“Mèo Lớn, tôi đã gửi tin nhắn cho cậu nhưng tại sao cậu không trả lời? Tôi đành phải đến Bắc Kinh tìm cậu, lúc đầu tôi định chờ biên tập Cỏ Bốn Lá tan làm sau đó đi theo cô ấy về nhà, tôi sợ cô ta không chịu nói địa chỉ của cậu nên tôi đã mua sẵn dây thừng và dao.” 

Hắn vỗ nhẹ phần nhô lên trên eo. “Kết quả ngày đó cô ta lại đến bưu điện, tôi nhanh trí giật cái hộp trên tay cô ta, tôi mừng rỡ phát hiện trên hộp có ghi tên và địa chỉ nhà cậu. Haha, cho nên tôi tự mình mang đến cho cậu, cậu vui lắm phải không?”

“Mèo Lớn, chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi lo lắng cậu sẽ không mở cửa cho tôi, nên tôi bỏ ra 10 đồng để mua cái nón này, nhìn cũng ổn nhỉ…”

Hắn vừa cười không ngừng vừa thở hổn hển, bàn tay to lớn vỗ vào bắp đùi vô cùng đắc ý. Đột nhiên hắn im bặt, giọng nói trở nên khó chịu: “Mẹ nó, tôi đứng nãy giờ mỏi cả chân, sao cậu không mời tôi vào nhà? Thật bất lịch sự.”

Hắn giơ tay đẩy tôi vẫn còn đang ngơ ngác sang một bên, đi thẳng vào trong.

Ầm một tiếng cánh cửa đóng sầm lại, ánh sáng bên trong cũng tối xuống, bầu không khí u ám tràn ngập căn phòng. Hiện tại, tôi bị nhốt cùng tên tâm thần biến thái kinh tởm trong căn phòng rộng không tới 40 mét vuông, bao quanh bởi những bức tường đầy bụi và hình vẽ nghệch ngoạc, tôi cách hắn chưa đầu một mét. Nỗi sợ hãi lấn áp mọi suy nghĩ khác, tôi gần như mất đi năng lực ứng biến, chỉ đăm đăm theo dõi hắn ta, không dám làm ra một cử động nhỏ nào, tay chân lạnh lẽo chẳng khác gì pho tượng thạch cao.

Hắn cởi mũ và quăng xuống giường, chắp hai tay sau lưng đi lại trong phòng, con mèo của tôi trốn dưới gầm vì sợ hãi. Hắn nhìn thấy thì ngẩng đầu cười với tôi: 

“Haha, một chú mèo con, nó khiến tôi nhớ đến <Giết mèo>, tôi đã sửa lại đến 5 lần, tôi quên mang đến cho cậu xem.” Giọng hắn tỏ vẻ tiếc nuối.

Tôi ngồi trên ghế sô pha ở đằng xa, tim đập dữ dội, nỗi sợ hãi và khủng hoảng làm tôi khó thở.

Trương Nho Nhã khoảng 8 9 chục kí, bên hông còn giắt theo hung khí, nghe nói những tên tâm thần có sức lực rất lớn, nếu bây giờ tôi phản kháng chắc chắn sẽ bị hắn giết chết. Kêu cứu? Bên ngoài có người nghe thấy thì tốt, không thì sẽ chọc giận hắn ta. Báo cảnh sát? Điện thoại của tôi đang nằm trong ngăn kéo bàn làm việc. Phá cửa sổ nhảy xuống? Xin lỗi, tôi đang ở tầng 6…  

Tôi có thể làm gì? Chỉ đành nghe theo số phận…

“Cho cậu xem tác phẩm mới của tôi này.” Trương Nho Nhã kích động nhét cuốn sổ A4 vào tay tôi.

“Tôi đặt tên nó là <Lỗ tai>, nhân vật chính là Trương Ngọc Nghiêu cũng là hàng xóm của tôi. Cậu đọc đi, tôi viết về quá trình cắt lỗ tai nó, tôi có mang lỗ tai nó đến, tý nữa cho cậu xem.”

Khóe miệng hắn hé mở chảy ra hàng nước dãi, ánh mắt lập lòe nhìn tôi.

Tôi cứng ngắt tiếp nhận cuốn sổ. 

“Đọc đi.” Hắn nói.

Tôi cúi đầu chết lặng, cảm thấy mình như bị mù chữ, không biết đọc thế nào.

“Đọc cho kỹ đó.” Hắn dùng mu bàn tay lau khóe miệng, rồi nghênh ngang đi vào phòng ngủ của tôi, tôi lén lút theo dõi hắn. 

Đầu tiên hắn nhìn thấy 2 quyển sách trên bàn làm việc, lẩm bẩm gì đó rồi ném sang một bên. Sau đó cầm cây viết hình con thỏ, hắn cười hì hì làm mặt quỷ với cây viết, đột nhiên hắn ngừng cười, mắng cây viết hình thỏ rồi ném lên bàn. Màn hình vi tính bỗng sáng lên hấp dẫn sự chú ý của Trương Nho Nhã, hắn ngồi xuống trước máy tính và di chuyển chuột.

Bị cơ thể hắn che khuất tôi không biết hắn đang xem cái gì, chỉ nghe tiếng ấn chuột, giống như có người đang nghiến răng liên tục.

Trương Nho Nhã thỉnh thoảng gật gù, bỗng nhiên hắn cười phá lên, cười điên cuồng, liên tục không ngừng… Gương mặt hắn đỏ bừng, nghiêng người chỉ vào màn hình: “Mèo Lớn, không ngờ anh lại viết tôi vào tiểu thuyết… Hahaha!!!” 

Tôi nhìn màn hình vi tính, đó là trang word chi chít chữ, nhờ cái tiêu đề chương III tôi miễn cưỡng nhận ra là truyện <Độc giả> bị tôi ngâm nước sôi.

Tiếng cười Trương Nho Nhã đột ngột dừng lại, hắn nhíu mày hỏi: “Cậu đọc xong <Lỗ tai> chưa?”

Tôi co rúm người theo bản năng, hoảng sợ lắc đầu.

Hắn khoát tay, dịu giọng nói: “Đọc đi, cậu đọc truyện của tôi, tôi đọc truyện của cậu. Rất công bằng.”

Nói xong hắn xoay người, tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc thưa thớt cùng cái ót đầy nếp nhăn của hắn. Ngay lập tức tiếng cười điên cuồng kia lại vang lên, thỉnh thoảng hắn còn vui sướng múa máy tay chân. Hành vi điên loạn đó càng khiến tôi bất an, trong lòng lạnh lẽo.

Hơn 10 phút sau, hắn coi như cười đủ, từ từ quay lại nhìn thẳng vào tôi.

Tôi bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy.

“Tại sao lại hết? Tại sao không viết tiếp?”

Khuôn mặt Trương Nho Nhã co giật, hắn hét lên quái dị: “Cậu nói đi, tại sao không viết tiếp? Hắn mạnh mẽ đứng dậy khiến chiếc ghế ngã rầm xuống đất.

.

Bầu trời càng lúc càng tối, giống như bị bôi một lớp mực đen.

Hiện tại tôi đang ngồi trước máy vi tính, Trương Nho Nhã đứng sau lưng tôi không nói lời nào, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng thở phập phồng kịch liệt từ hắn. Tôi không dám quay đầu lại, bóng đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng trên đầu hắt bóng hắn lên màn hình. 

Hắn ra lệnh tôi phải hoàn thành <Độc giả> trong tối hôm nay. Hắn muốn gửi tác phẩm của tôi cho NXB, mà hắn cũng là đồng tác giả. Hắn còn ngượng ngùng nhờ tôi nghĩ cho hắn một bút danh. 

Trương Nho Nhã khẽ vuốt đầu tôi, cổ vũ nói: “Mèo Lớn, cậu phải dùng hết năng lực để viết nha, phải thật kinh dị và thực tế, viết xong tôi sẽ sửa giúp cậu.”

Tôi còn có thể làm gì? Chỉ đành bất chấp viết mặc dù đầu óc đã rối nùi. Hắn yêu cầu tôi viết tiếp, vậy trước khi tiểu thuyết hoàn thành tôi hẳn là an toàn. Còn sau khi viết xong, nếu không ổn thì tôi liều mạng với hắn… Tôi hít thật sâu nghĩ.

<Độc giả> tôi dừng ở cuối chương IV, nên bây giờ tôi bắt đầu viết chương V. Tôi cố gắng quên đi sự tồn tại của Trương Nho Nhã cùng nỗi sợ hãi, để bản thân rơi vào trạng thái tập trung sáng tác. Bởi vì hắn yêu cầu tôi viết thật kinh dị nên tôi quyết định ghi lại tất cả sự việc xảy ra trong thực tế.

[Buổi chiều, tôi bắt đầu viết bản nháp với tựa đề <Độc giả>, dự kiến là khoảng 10.000 chữ. Để thêm phần thực tế tôi quyết định bê luôn toàn bộ nội dung thật vào khúc mở đầu. Tôi chỉ lo lắng cốt truyện quá nhạt nhẽo…]

Sau khi viết xuống đoạn thứ nhất, ý tưởng dần dần chảy vào trong não. Tôi cúi đầu, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, linh hồn tựa như lìa khỏi thân xác, tôi hoàn toàn phớt lờ mọi thứ xung quanh, quên cả tiếng cười khiêu khích thần kinh cùng hơi thở dồn dập sau lưng, tai tôi bị tiếng bàn phím lách cách bịt kín.

[Ngày hôm sau, tôi tắt wifi chuyên tâm vào sáng tác <Độc giả>, viết thẳng đến hai giờ đêm, tôi dừng lại và đếm số từ, gần được 5000…]

[Phần VII: Tôi đã hứa với biên tập viên sẽ giao bài trong năm ngày, nhưng bốn ngày trôi qua tôi vẫn chưa hoàn thành nó. <Độc giả> chỉ mới viết được phân nửa, kể từ sau cuộc gọi kia tôi đã bỏ xó nó qua một bên.]

Phần IX…

Phần X…

Ngón tay tôi giống như chiếc máy tự động, nỗi bất an, sợ hãi, tức giận cùng tuyệt vọng trong khốn cảnh đều tan thành từ chữ rơi vào trong tác phẩm. 

Khi đồng hồ dưới màn hình máy tính chạy đến rạng sáng 2 giờ 27 phút. Tôi rốt cuộc cũng đánh xong chữ cuối cùng. Tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế, kèm theo tiếng cười mãn nguyện của Trương Nho Nhã.

-Kết thúc- 

Ngày 16/09/2009

___________________________________

Xin chào mọi người, tôi là Trương Nho Nhã. Thật ra tôi không xấu xí và béo giống như trong truyện đâu, Mèo Lớn thật quá đáng, haha. Bây giờ tôi đang ở cùng Miêu Lang Quân và con mèo nhỏ Xiaomi đáng yêu, cậu ấy hơi nhút nhát và không thích nói chuyện tôi.

<Độc giả> là chúng tôi cùng sáng tác, ngoài ra tôi còn có những tác phẩm khác như: <Giết mèo>, <Hiện trường vụ tai nạn>, <Canh trẻ con>… Hy vọng sẽ nhận được nhiều sự quan tâm của các bạn.

Sắp tới, tôi dự định sẽ viết một tiểu thuyết kinh dị khác, nhân vật chính là Mèo Lớn, tôi vẫn đang suy nghĩ ý tưởng, nhất định sẽ cực kỳ kinh dị. Các bạn nhớ đón xem nhé!

________________________________

[+1701 likes]

Kể từ đó đọc giả chợt nhận ra, phong cách hành văn của Mèo Lớn đã khác…

___________________________

[+842 likes]

Thôi xong Mèo Lớn rồi!!!

__________________________

[+529 likes]

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ khi đọc bình luận của mọi người QAQ

 ___________________________

[+378 likes]

Đến cuối cùng thì bài này do ai viết? Mèo Lớn hay Trương Nho Nhã???

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *