Vừa đọc bài của 1 bạn nói về bố mẹ bạn ấy mà tự nhiên thấy mình tủi thân ghê nên muốn chia sẻ cho các bạn về câu chuyện của gia đình mình. Mình- Nữ 25 tuổi hiện đang đi làm và sống tại Nhật bản. Mình sang đây theo diện du học sau đó làm luôn bên này. Trước kia cũng thi NEU nhưng vì nhiều lí do mà k nhập học ở đây mà chọn đi du học Nhật. Trong suốt khoảng thời gian mình du học (5 năm) bố mẹ mình k phải gửi tiền cho mình do mk đi làm thêm khá nhiều cộng thêm với việc có học bổng nên tiền học mình không bị nặng cho lắm. nhưng lễ tết hay sinh nhật bố mẹ các em vẫn gửi quà gửi tiền về bình thường. đến năm 3 mình may mắn có được công việc làm partime tại 1 trung tâm dạy tiếng anh bên này nên Thi thoảng mình có gửi về cho bố mẹ 5 10tr. Mình cũng nói là do mình còn đi học nên k gửi được nhiều và cũng k có tiền để ra. Rồi đến năm ngoái mình bắt đầu đi làm thì mẹ đặt vấn đề là: giờ có lương cố định thì đưa mẹ giữ hộ. mình vui vẻ mỗi tháng sau khi trừ tiền nhà xe sinh hoạt ra thì gửi về cho mẹ 30tr. (Sau khi mình đi làm nhân viên chính thức ở cty thì vẫn nhận dịch tài liệu hồ sơ cả tiếng anh lẫn tiếng nhật nên vẫn có thu nhập thêm ngoài lương cơ bản) đợt bố mẹ sửa lại bếp thì mình có cho 70tr + bộ bàn ghế ăn tầm 10tr+ tủ bếp các thứ nên cũng ngót nghét 100tr- đây là tiền tiết kiệm của mình bên này. Nhưng chưa bao h bố mẹ mình công nhận sự cố gắng của mình. Bố mẹ mk cứ đi nghe ở đâu rồi về hạch sách mình: “mày giấu lương đúng không, ông này, bà này bảo mày phải dk 100tr 1 tháng mà sao m chỉ gửi 30tr về? hay mày lại cho ai vay? Rồi thi thoảng lại. Thằng A con B học đại học trong nc mà nó mua cho bố mẹ nó cái loa, bộ bàn ghế kia kìa… mình áp lực. áp lưc vì công việc. muốn có thu nhập cao mà 1 lúc mình làm 3 4 việc, áp lực vì những câu nói cay độc của mẹ mình. Nhưng quen rồi. 2 em dưới mình bọn nó hiểu chuyện biết chuyện nhưng cũng k được nói năng gì. Đỉnh điểm gần đây mẹ mình nói: ngày xưa nếu không phải cho mình 30tr để mang sang đây thì h đã có miếng đất 3 4 tỉ rồi. nghe đâu miếng đất đó chỉ có hơn 100tr mà giờ nó lên 3 4 tỉ rồi. và rồi câu chuyện đó tiếp diễn thàng vài tháng nay. Mẹ mình đay nghiến mình khiến mình cũng k muốn gọi về nhà nữa. rồi gần đây em gái mình biết tin đỗ đại học thì bố mẹ mình quyết định k cho em mình đi học mà bắt ở nhà đi làm công nhân. Nói : học xong cấp 3 là xóa nạn mù chữ rồi. cần gì phai học cao làm gì, như con chị mày chỉ tốn tiền. con nhà người ta mỗi năm gửi 500tr mà chij mày chả đáng được bao nhiêu. Sau khi mình biết chuyện thì gọi điện về và bảo với bố mẹ mình là mình sẽ nuôi em mà bố mẹ cũng nhất quyết không cho. Bảo: học hành tốn tiền. mà thực ra nhà mình có truyền thống trọng nam khinh nữ nên bố mẹ mk mới nói vậy. mẹ mình quan niệm: học cao thì cũng lấy chồng nên cũng k giúp ích cho bố mẹ nhiều nên k cần phải tốn tiền cho học làm gì. Mẹ mình có bảo: nếu mình kiên quyết cho em mình đi học thì phải làm bản cam kết có chữ kí đàng hoàng đời mình không ngờ gia đình mà cần có biên bản cam kết. sầu não thật sự. mình bế tắc trong chính gia điình mình. Đôi lúc nghĩ : lẽ ra không nên sinh ra thì tốt biết bao

Em ơi. Em có đọc được dòng này thì a mong e suy nghĩ lại. Mình trưởng thành rồi. Mình phải quyết định mọi thứ trong cuộc sống của mình. Có tiền giúp gia đình là đúng, nhưng giúp lúc cần thôi em. Em gửi đều về như vậy gia đình nghĩ đó là nghĩa vụ của em và quen với việc đó, sẽ ko trân trọng đâu. Hãy tích lũy cho bản thân. Gia đình cần thì hỗ trợ. Mạnh mẽ lên e nhé. Hãy tìm thêm niềm vui trong cuộc sống, nghỉ ngơi và tận hưởng nhiều hơn, đừng quá hà khắc vs bản thân và làm hài lòng bố mẹ 1 cách quá sức. Về phần e gái em. Em hãy động viên nó tự quyết định, e nó muốn học thì chỉ cần tự mở tài khoản, e chuyển vào cho em gái e để nó tự sử dụng, bố mẹ gắt quá thì mặc kệ bố mẹ, đừng nhượng bộ, e nuôi được e gái e mà. E phải cứng rắn lên bố mẹ mới nhìn e khác được. Mình lớn rồi, mình hiểu biết, có tài chính, mình phải là người định hướng lại bố mẹ, chứ ko phải mình luôn là người để bố mẹ điều khiển e ạ. Mạnh mẽ lên e nhé.
Tôi mà có đứa con gái đi ngoại quốc thì điều trước tiên cầu mong con bình an mạnh khỏe, điều tiếp theo là mong con có một cái nghề vững vàng với thu nhập tối thiểu là phải nuôi được bản thân mình ko phải xin tiền chồng. Tiếp theo là mong con đừng ế chồng mà ước gì có chàng rể mỗi lần đến thăm bố vợ , ko cần mang Trâu luộc nguyên con mà nó nhìn bằng con mắt thiện cảm :”con cảm ơn Bố mẹ”. Điều ước cuối cùng là đến lúc già thi thoảng được đến chơi với con cháu. Ước có thế ko biết có tham quá ko?