Một thanh niên 25 tuổi, cháy bỏng khát vọng làm giàu đi tìm khắp nơi để tìm ra bí quyết thành công, xây dựng doanh nghiệp vĩ đại nhất. 10 năm sau, dù đã đọc mọi loại sách làm giàu từ những công ty lớn nhất thế giới, anh vẫn chỉ lẹt đẹt điều hành một công ty siêu nhỏ, tầm chục nhân viên. Trong khi vô vọng vào cuộc đời, anh tình cờ nghe tới ở vùng cực Nam xa xôi, có một lão doanh nhân đã gác nghiệp có thể giúp anh.
Sau khi mất nhiều công sức để tìm được nhà của lão doanh nhân, thì anh bị vị quản gia từ chối tiếp. Anh không nản lòng, ngày nào cũng đến, trong vòng 1 tháng liên tiếp. Đến ngày thứ 30, cánh cổng đã mở ra, anh được mời vào trong tư phòng của vị doanh nhân già đáng kính. Sau màn chào hỏi, anh hồ hởi tuôn chào những tâm tư suốt 10 năm lặn lội thương trường mà vẫn thất bại. Anh nhiệt tâm xin một lời khuyên để có được thành công.
Lão doanh nhân, khí chất ung dung, ấm áp bên trong nhưng sắc sảo bên ngoài. Ông nhìn vào mắt anh và hỏi:
Này anh bạn, anh muốn đi tới đích như một con rùa, hay là lao vụt tới đích như một con thỏ?
Cậu thanh niên đáp ngay không cần suy nghĩ: “Cháu muốn mình như một con thỏ ạ”.
Lão doanh nhân cười: “Ta hiểu, đó chính là lý do cậu thất bại suốt 10 năm nay”.
Cậu thanh niên choáng váng. Sao lại có thể vậy được. Tại sao muốn chạy tới đích nhanh lại có thể sai chứ.
Hiểu rõ cậu đang hoang mang, lão doanh nhân từ tốn giải thích thêm:
“Ta cũng từng như cậu. Hồi trẻ, ai cũng khát vọng cháy bỏng thành công. Điều đó không có gì sai. Cái sai là cách ta muốn tới đích thành công.
Ta tuổi trẻ, tay trắng, năng lực chả có gì, kinh nghiệm không có, chỉ có đống lý thuyết sách vở, mua vài trăm ngàn là được một đống những cuốn sách bán chạy nhất thế giới, về những doanh nghiệp thành công nhất thế giới. Thế rồi, ta muốn thành công như họ, xây dựng những doanh nghiệp trường tồn, vĩ đại như họ.”
Anh thanh niên nóng ruột: “Rồi sao nữa, khi nào thì ông bắt đầu thành công?”
Lão doanh nhân ôn tồn: “Khi ta bắt đầu đốt hết đống sách đó đi. Ta nhận ra mình chỉ là một con rùa nhỏ bé, chậm chạp. Ta không có khả năng thay đổi thế giới, hay tạo ra những doanh nghiệp vĩ đại, trường tồn. Ta hiểu và chấp nhận chính mình là ai, và gây dựng lại doanh nghiệp chỉ có một mình mình. Mục tiêu của công ty đơn giản chỉ là đủ sống. Vậy là vui rồi. Rồi cứ thế, ta đi từng bước, chậm rãi, vững chắc, đúng với nhịp tự nhiên của mình. Dù có ngày chỉ kiếm được đủ ăn 3 bữa, ta cũng vui lắm rồi. Mục tiêu là đủ sống mà, thì đủ sống là vui rồi. Làm và vui thì rất dễ như vậy đấy.
Rồi với niềm vui đó, ta chầm chậm bước đi. Khi công việc có tiến triển hơn, thì ta tuyển thêm 1 người nữa. Mục tiêu là 2 người đủ sống. Rồi 2 người đủ sống thật, thế là vui. Một năm sau, thì lại tuyển thêm một người nữa với mục tiêu như cũ. Rồi mấy chục năm trôi qua, chẳng ngờ được ta lại có một cơ nghiệp đồ sộ khắp cả nước.”
Ông nhấp thêm ngụm trà rồi hiền từ nói:
“Này anh bạn, dù ước mơ của anh như chim đại bàng, tầm nhìn thật xa, nhưng hành động thì hãy như con rùa, bám sát mặt đất, đi từng bước một thật vững chắc, đi với tốc độ của mình, bởi tốc độ nhanh nhất chính là tốc độ phù hợp nhất. Đừng quan tâm tới những con thỏ. Thỏ sinh ra với dòng máu thỏ, sẽ có tốc độ của thỏ. Nhưng vì chạy nhanh quá, họ thường lạc đường, lại thường chủ quan mải mê hoa thơm cỏ lạ giữa đường, rốt cuộc lại là kẻ đến đích sau.
Tuy rằng rùa không quan tâm tới thỏ, nhưng lại tới đích trước thỏ. Cuộc đời là như vậy đấy. Cứ bền bỉ mà đi, với tốc độ của chính mình, đúng nhịp tự nhiên của mình, tận hưởng từng niềm vui nhỏ nhặt trên con đường, và đừng bao giờ bỏ cuộc. Thành công sẽ đến với anh”.
Anh thanh niên ngập tràn hạnh phúc. Anh đã hiểu được bấy lâu nay mình sai ở đâu, tại sao anh cứ căng người lên làm ngày làm đêm mà vẫn thất bại. Hóa ra, anh luôn cố chạy với tốc độ của người khác, của những con thỏ trong sách làm giàu. Anh dặn lòng sẽ ghi nhớ lời của người thầy này và quyết tâm thực hành cho tới ngày thành công.
Trước khi ra về, anh thanh niên nhớ ra rồi hỏi lại ông già: “Thưa ông, tôi có thể hỏi là một người sẵn sàng chia sẻ như ông, sao lại bắt tôi đợi suốt 1 tháng ròng mới cho vào gặp”.
Ông doanh nhân cười: “Thành công không dành cho những người không đủ kiên trì. Ta không muốn dành thời gian cho những người không kiên trì với chính mình”.
***
Có ai thấy mình trong câu chuyện trên hay không?
Khả năng, 99% chúng ta đều giống cậu thanh niên đó. Chúng ta luôn cố chạy với tốc độ không phải của chúng ta. Chúng ta là doanh nghiệp nhỏ, nhưng cứ cố học theo cách cách doanh nghiệp lớn, siêu lớn, quy mô hoàn vũ vận hành. Đó là cách dành cho họ, không dành cho chúng ta. Cách của chúng ta cần chọn là: Hiệu quả – Bền vững – An toàn!
Nguồn: (CEO TOTA)