Năm tôi học lớp 6, tôi đã có đầy đủ tố chất của một thanh niên lươn lẹo.
Tôi muốn mẹ mua cho mình một chiếc máy tính mới. Lúc đó là năm 2003, một chiếc máy tính khoảng 6000-8000 tệ (19-25 triệu), tương đối đắt, trong lớp cũng rất ít bạn có được máy tính. Nhưng tôi là một cậu bé có vẻ ngoài lạnh lùng, tôi không thể khóc lóc om xòm, lăn lộn, mè nheo đòi bố mẹ mua cho được.
Lúc đó thịnh hành trào lưu Tâm sự cùng chị gái, tôi nảy ra ý tưởng, viết một lá thư gửi cho chương trình Tâm sự cùng chị gái. Trong thư, tôi nghẹn ngào viết rằng, đại loại là lớp tôi có nhiều bạn có máy tính, tôi vô cùng muốn có một chiếc nhưng lại không thể đòi bố mẹ mua cho. Điều này làm tôi vô cùng buồn bã, tôi phải làm sao đây? Tôi thật sự rất đau khổ!!!
Viết xong cho vào phong bì, đánh dấu, để trên bàn học. Sau đó đi học. Sau khi về nhà, tôi đi kiểm tra bức thư và thấy rằng dấu tôi đánh dấu đã bị dịch chuyển. Đúng như tôi đã dự đoán, mẹ tôi đã đọc được bức thư đó.
Quả nhiên, tôi đã có một cuộc trò chuyện chân thành và nghiêm túc với mẹ tôi. Tôi bắt buộc phải thể hiện thật tốt mình là đứa hiểu chuyện, sau đó mẹ tôi bàn với bố, sau đó liền mua cho tôi một chiếc máy tính. Do vậy, tôi bắt đầu sự nghiệp chơi game của mình. Nhìn thấy nụ cười hiền từ nhân hậu của mẹ, tôi cảm thấy chiếc khăn quàng đỏ trên ngực mình càng thêm rực rỡ.
Tốt nghiệp lớp sáu. Tôi bắt đầu lên trung học cơ sở. Máy tính ở trong phòng của bố mẹ tôi. Có lần bố mẹ tôi đi chơi ba ngày ở ngoại ô. Chỉ còn tôi và bà nội ở nhà. Nhưng bố mẹ sợ tôi chơi điện tử cả đêm ở nhà nên quyết định khóa trái cửa phòng không cho vào. (Mẹ tôi đã dạy tôi về những khó khăn trong cuộc sống từ khi tôi còn nhỏ, và cuộc sống luôn luôn như thế này).
Ý thức được khó khăn lần này. Tôi lại bắt đầu toan tính cho kế hoạch của mình. Bố mẹ tôi sẽ đi vào ngày hôm sau. Tối hôm trước đó, tôi tháo chìa khóa cửa phòng. Một chùm 3 chìa khóa, hoán đổi một trong số chúng với một trong ba chìa khóa trên cửa phòng còn lại. Cắm lại vào cửa.
Sáng hôm sau tôi dậy, bố mẹ tôi đã lên đường. Cửa bị đóng và khóa, chìa khóa bị lấy mất.
Tôi cười nhẹ. Rút chìa khóa cửa phòng bên cạnh, mở cửa phòng bố mẹ tôi và chơi trong ba ngày. Ba ngày sau, khi bố mẹ tôi về, tôi đang loay hoay viết vào bàn học. Nhìn thấy ánh mắt vui mừng của mẹ, trong lòng tôi lại rơi lệ cảm động.
Mặc dù chơi game rất nhiều nhưng về cơ bản thành tích học tập của tôi vẫn rất tốt nên bố mẹ, thầy cô chẳng nghi ngờ gì hoặc nếu xui bị bắt gặp đang chơi game thì cũng có nhiều lí do để ngụy biện thoát tội.
Thực tế, sự mưu mô của tôi được thẻ hiện rõ hơn trong việc cua gái.
Nói đến chuyện săn gái, tôi nghĩ mình là người giỏi giang, nhưng tôi không thể nói quá nhiều về chuyện này. Dễ mất người theo dõi và dễ gây ra xung đột sắc tộc, không có lợi cho thống nhất dân tộc và hòa bình thế giới.
Tôi sẽ kể một câu chuyện tương đối điển hình.
Trường đại học của tôi ở Đồng Tế. Nhà ở Vô Tích. Vào mùa hè năm nhất, tôi học lái xe tại nhà và gặp một người chị cuối cấp. Chị ấy là sinh viên đại học Dương Châu. Ngoại hình thuộc dạng trên trung bình nhưng da rất trắng, dáng chuẩn, rất hấp dẫn.
Vì vậy, chúng tôi luôn giữ liên lạc với nhau, mối quan hệ của chúng tôi hơi mập mờ, là tình yêu nhưng cũng không chắc là tình yêu, mãi vẫn không có cơ hội tiến triển thêm bước nào.
Cuối cùng! Cơ hội là đây. Chị ấy muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học của Đại học Sư phạm Trung Quốc, và cuối tuần, chị ấy muốn đến thăm khuôn viên của Đại học Sư phạm Hoa Đông Thượng Hải.
Tôi ngốc nghếch vui mừng khôn xiết. Nhiệt liệt chào đón, và sắp xếp tất cả các vấn đề về chỗ ở. Gia đình chúng tôi có một ngôi nhà ở Thượng Hải, vì vậy tôi cũng được xem như mang một nửa dòng máu Thượng Hải.
Hôm đó trời quang mây tạnh, tôi đến cổng Hoa Đông để chào hỏi chị tiền bối. Sau khi chị ấy làm việc xong và tan học, tôi đưa chị ấy đi ăn tối và sắp xếp chỗ ở. Chị gái đúng chất là chị gái, chị ấy có nhiều phong cách khác nhau, và mái tóc đen của chị ấy khiến tôi cảm thấy rung động thật sự.
Thực sự thì tôi không thể nhịn được nữa, nhưng suy cho cùng, một trong xã hội pháp trị, không thể vì một phút hồ đồ, nông nổi mà làm gia tăng tỉ lệ phạm tội được.
Sau khi đưa cô ấy về khách sạn gần nhà, tôi hẹn nhau đi dạo Bến Thượng Hải. Gió chiều thổi và ai đó đang bán hoa. Người đó tiến bước đến chỗ chúng tôi, nói: “ Bạn gái anh thật xinh đẹp, mua tặng cho cô ấy một đóa hoa đi nào.” Chị ấy bối rối nói: “Chúng tôi không phải là một cặp.”
Tôi mặc kệ chị ấy, mua một đóa hoa và nhét vào tay chị ấy. Chị thẹn thùng, xấu hổ.
Sau khi mua sắm, bắt taxi trở lại khách sạn và tôi nói muốn lên phòng chị ấy tham quan. Chị ấy rất sẵn lòng dắt tôi lên phòng. Tôi đã chuẩn bị xong tâm lí, và trái tim tôi như vỡ òa. Giả vờ đau đớn: “Bụng hơi đau, để em đi vệ sinh.”
Vì vậy, chúng tôi cùng nhau lên lầu, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng tôi không chịu rời đi, nói rằng tôi thực sự muốn ngủ ở đây. Vừa nói anh vừa chạm vào người chị ấy.
Chị ấy giận dữ: “Đồ đê tiện, đi nhanh lên, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!
Tôi cảm thấy có lỗi, có vẻ như thời điểm chưa đến, và tôi cần phải áp dụng một chiến lược chậm rãi, lâu dài hơn. Tôi nói: “Bây giờ là mười một giờ. Nếu tôi về nhà, bà tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ bị hỏi tại sao hôm nay tôi không ở trường mà chơi ở ngoài. Vì vậy, hôm nay tôi không thể về nhà. Thế này đi, chị đi ngủ trước và tôi sẽ không làm phiền chị. Tôi sẽ ra quán cà phê Internet bên ngoài ngồi, lát nữa nếu tôi buồn ngủ thì để tôi đến chợp mắt một tí. “
Chị ấy đồng ý.
Vì vậy, tôi đến quán cà phê Internet mở máy lên. Tôi đã viết một bức thư tình dài, đậm chất ngôn tình và gửi cho người đàn chị thân yêu của tôi. Tôi biết chị ấy cũng chưa ngủ. Chị ấy đã xem nhưng không trả lời tin nhắn của tôi.
Bốn giờ sáng, tôi đến gõ cửa phòng chị ấy và chị ấy đã mở ra. Chị ấy thật xinh đẹp khi diện đồ ngủ, với mái tóc dài bồng bềnh, toát lên khí chất của người phụ nữ trưởng thành. (So với tôi, chị ấy trưởng thành hơn tôi vào thời điểm đó) Tôi cúi đầu và hôn lên môi chị ấy. Tôi ôm chị vào lòng. Những thứ xảy ra sau đó thì không kể chi tiết được.
