“Người khác đối xử với bạn thế nào, đó là nghiệp của họ. Bạn đối xử với họ thế nào, …

“Người khác đối xử với bạn thế nào, đó là nghiệp của họ. Bạn đối xử với họ thế nào, …

“Người khác đối xử với bạn thế nào, đó là nghiệp của họ. Bạn đối xử với họ thế nào, là nghiệp của bạn. Cho nên, không sợ người nói xấu, chỉ sợ mình làm xấu” – Muôn kiếp nhân sinh.

Sống hàng ngày thầm lặng, chẳng động chạm tới ai. Đến chê bai thì thầm cũng kiệm lời không dám nói. Nhưng những câu chuyện về mình vẫn được thêu dệt đến tai nhiều người. Bạn nói xấu mình cho vui mồm bạn, hoặc vì một ý đồ nào khác, để thoả mãn bạn. Nhưng có bao giờ bạn tự hỏi, việc bạn làm sẽ đi về đâu. Làm một người tổn thương, vô tình đã là tội. Cố ý lại càng là trọng tội hơn. Tội đó của bạn, người bị bạn hại chưa chắc đã xử lý được. Nhưng rồi đời sẽ xử bạn thôi.

Hiểu lầm người khác đã sai. Cố tình hiểu sai người khác, lại càng tai hại. Người luôn miệng nói đạo đức, nhưng việc làm lại trái với lương tâm. Kẻ luôn muốn người khác trọng vọng, nhưng hành động lại khiến người khác xem thường. Sống khó lắm, không dễ đâu. Sống không phải chỉ bằng miệng lưỡi lươn lẹo, đầu óc tính toán mưu mô.

Con người ai cũng muốn thách thức thời gian. Nhưng mấy ai đã từng chiến thắng được thời gian tàn khốc??? Thời gian chứng minh cho kẻ đúng người sai. Cái đúng sẽ do thời gian tìm thấy. Cái sai sẽ bị thời gian phơi bày.

Dù sớm dù muộn.

Có nhiều lúc, tôi muốn đứng lên thanh minh cho những oan ức của mình. Nói rằng, tôi không phải người như vậy. Nhưng rồi, sau bao nhiêu lần muốn đứng lên, tôi lại ngồi xuống. Sau bao nhiêu lần muốn nói ra, tôi lại im lặng. Không phải tôi lựa chọn yếu hèn, chỉ là tôi lựa chọn bình yên.

Trưởng thành dạy tôi cách chịu đựng trong lặng im, không phải là hèn nhát.
Chỉ những khoảng lặng mới khiến ta thanh thản trong tâm hồn.

Và tôi hiểu rõ một điều rằng, hoá ra không phải người ta không hiểu mình, chỉ đơn giản là họ muốn hiểu theo cách của họ. Cuộc sống này không phải ai cũng mù, nhưng họ chỉ chọn nhìn những thứ họ muốn thấy, nghe những điều họ muốn nghe, tin những điều họ muốn tin. Vậy nên, khi họ không muốn hiểu, không muốn nghe, không muốn tin mình, thì mọi điều mình nói, mọi việc mình làm, mọi sự thật mình chứng minh cũng đều vô ích cả.

Thanh giả tự thanh.

Lương tâm trong sạch.

Sống không hổ thẹn.

Trong cuộc sống, cõ lẽ hiểu lầm một ai đó chỉ là chuyện của giây của phút, nhưng thấu hiểu họ thì lại là chuyện của cả kiếp cả đời.

Bạn nói một người sao sầu não, tiêu cực, yếu đuối nhưng bạn lại không biết họ đang trải qua những gì.

Bạn nói một người phải nghĩ thoáng, đừng buồn nữa, phải buông bỏ, sao ngu ngốc khờ dại, nhưng bạn lại không biết họ đang cảm nhận thế nào.

Cuộc sống của người khác phát sinh việc gì, họ đang trải qua khó khăn và trắc trở gì, đứng tại lập trường của mình, chúng ta cũng không biết được, những điều chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài mà thôi…
Chúng ta có từng trải qua khổ đau mới hiểu được nỗi đau của người khác.

Chúng ta có trải qua con đường đời gập ghềnh nhấp nhô như thế nào mới hiểu được người khác cũng trải qua như vậy.

Không tùy tiện đánh giá hay phán xét những gì mình không hiểu rõ, đó là bạn đang sống có tâm, hãy dụng tâm mà sống để quãng đời về sau bạn được thấy thực sự thảnh thơi, an nhiên và cảm nhận những hạnh phúc của kiếp sống làm người!!!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *