Em chào các anh chị ạ.
Em chỉ muốn tâm sự một chút với mọi người cho đỡ tủi thân thôi.
Chả là năm ngoái em có đang làm kế toán cho một công ty công nghệ khoảng 3 năm, do áp lực và tăng ca như một phần văn hoá doanh nghiệp, cắm trại trên cty là chuyện hết sức bình thường, lương thì 7tr, sức khỏe em ngày càng tệ thì em quyết định nghỉ việc.
Trong thời gian bàn giao em được người quen giới thiệu sang 1 công ty khác, và hứa hẹn đủ thứ. Em tin tưởng và sang nói chuyện với họ trước xem thế nào.
Thì té ra là công ty gia đình, đã từng có 7-8 kế toán làm việc nhưng không ai làm nổi, lâu nhất là 3 tháng. Em cũng rén nhưng vì nể chỗ người quen và cũng chưa tìm được bến đỗ mới nên em nhận lời. Định bụng khó khăn lúc đầu thôi, cố gắng khoảng 1 năm mọi thứ sẽ ổn định lại.
Và đó là quyết định sai lầm nhất cuộc đời em cho đến bây giờ.
Trong khi em chưa bàn giao xong với công ty cũ, bên này liên tục gọi điện cho em kể cả trong giờ làm việc, than thở, bắt em phải làm cái này cái kia, câu cửa miệng là phải nhanh thì lúc dự án về mới vào guồng được. Đương nhiên là em không thỏa hiệp, em phải giữ đạo đức nghề nghiệp với công ty cũ chứ.
Thế là quay sang bảo em làm xong bên cty cũ thì sang bên đó để làm. Mọi thứ không khác gì một đống rác còn chưa cả phân loại. Em phải mò lại mọi thứ từ đầu. Có cái hỏi giám đốc còn không biết. Miệt mài 11, 12h đêm mới về. Hứa hẹn là cứ làm đi rồi sẽ tính tiền mấy buổi làm thêm sòng phẳng.
Sau khi chính thức nghỉ bên chỗ cũ, em chỉ nhận được nửa tháng lương thôi, vì họ trả trước 15 ngày. Khi sang hẳn chỗ mới mới thực sự là cực hình.
Ngày nào cũng ở lại muộn, ngày nào cũng than thở là trẻ quá, trẻ như này mà không phải chỗ người quen thì không dám nhận, nào là em thì chỗ khác người ta trả 7,8 tr thôi (deal với em là 20tr làm cả thuế và nội bộ). Em đang làm việc này thì bắt làm cái khác, đang làm cái lọ thì xọ sang cái chai. Xong phàn nàn em làm chậm, không có sếp làm cùng thì em còn như nào nữa. Rồi so sánh với một chị trụ lâu nhất 3 tháng là chị ý làm file tốt lắm, cứ theo file đó mà làm. Công nợ thì check đi check lại chục lần, đến mức đối tác làm cùng phải cáu vì đã chốt rồi, thậm chí đã sang tận nơi để đối chiếu rồi vẫn check lại. Hoá đơn bắt xuất liên tục, em đã khuyên can là không nên vì họ vẫn còn nợ mấy hoá đơn trước nhưng không nghe, cuối cùng đọng công nợ, bắt em đi đòi. Giấy tờ họ cầm rồi, đòi bằng niềm tin và hi vọng.
Quy định luôn có điều phạt nhưng không có thưởng. Chỉ có thưởng Tết chứ không có bất kỳ khoản thưởng nào trong năm. Tiền có trong tài khoản nhưng không duyệt bảng lương, đã giữ lương 15 ngày nhưng luôn chậm lương, anh em đòi thì đổ lỗi cho kế toán. Tất cả mọi việc đều là trách nhiệm của kế toán, luôn sẵn sàng phủ trách nhiệm cho em bất cứ lúc nào.
Đỉnh điểm của sự bất bình là người nhà em cấp cứu phải phẫu thuật, em vẫn làm từ xa nhưng báo trước cho cty em xin nghỉ, vì có khả năng em không lo toàn vẹn cho cty được, những gì em đang làm em sẽ hoàn thiện đầy đủ và bàn giao lại hết. Em xin nghỉ trước ngày tính lương.
Và thế là đến ngày nhận lương cả cty có lương riêng em thì không. Bảo bao giờ bàn giao xong trả lương một thể. Nếu cty cảm thấy những việc em làm không xứng với lương cty bỏ ra, có thể ngồi nói chuyện và deal lại được mà. Chưa kể lương tháng trước cty đang giữ 15 ngày của em cũng không trả?
Vì đạo đức nghề nghiệp và đồng lương em vẫn làm việc bình thường. Quá trình bàn giao lại là một cực hình lần nữa. Gọi là bàn giao thế thôi chứ em vẫn phải hoàn thiện việc cũ, làm thêm việc mới, cty còn chẳng thấy có ý định tìm người mới. Em mới nói chuyện với giám đốc thì họ quyết định bàn giao lại với giám đốc luôn, rồi kế toán mới đến sẽ nhận lại từ giám đốc, cần thiết gì thì có thể gọi cho em.
Và rồi bàn giao từ ngày này qua ngày nọ, từ sáng đến đêm, lúc thì nay bận mai làm tiếp, lúc thì cái này tính sau làm cái kia trước, em phát rồ lên được. Rồi thấy em cáu thì bảo là sẽ tính thêm tiền em làm thêm lúc bàn giao nữa.
Thực sự lúc đó em cực kỳ khó khăn, túng quẫn và mệt mỏi, nhà có chuyện chỉ có một mình em thôi, không có ai bên cạnh cả, tiền nong đổ hết vào đấy, thậm chí còn nợ thêm, lương thì không có, áp lực ức chế nó dồn vào, tinh thần kiệt quệ.
Cuối cùng cũng đến ngày bàn giao xong thì tính lương, họ trả em được đúng 5tr, sau khi trừ hết các khoản có thể trừ. Chưa bao giờ em đi làm một công ty nào mà bất lực như thế. Cũng chưa bao giờ em muốn cạn tàu ráo máng như thế.
Em luôn tâm niệm rằng mình phải cống hiến đã rồi mới đòi hỏi được. Nhưng cái gì thì cũng phải từ 2 phía. Phải nhận lại được đồng lương tương xứng thì mới có sức mà cống hiến tiếp chứ.
Em chỉ cần một công việc bình thường, thi thoảng tăng ca, lương thưởng đúng hạn đều đặn, phù hợp với công sức bỏ ra, ít nhất thì phải đủ sống, sếp và đồng nghiệp không toxic, không cần hoà đồng hay tình cảm quá cũng được. Đây là điều cơ bản cần có của một nơi làm việc bình thường phải không ạ?
Sau đó thì em cắt liên lạc với cty, vẫn giữ liên lạc với kế toán mới để chỉ những cái họ chưa quen.
Tiếp đó là một chuỗi sự xui xẻo chốt năm như tai nạn gãy chân, sốt xuất huyết, nhập viện vì dạ dày, cơ thể và tâm trí luôn trong tình trạng căng thằng. Em trầm cảm nặng luôn.
Đến tận bây giờ em mới nguôi ngoai được phần nào vì sức khỏe ổn định và tâm lý dần thoải mái hơn sau quá trình điều trị.
Giờ kể lại thì em chỉ xem nó nhẹ nhàng như là một phần của cuộc sống thôi, nhưng vào khoảng thời gian đó em thực sự cảm thấy sụp đổ, cô độc, khủng hoảng, tưởng như không thể chống đỡ nổi.
Và giờ thì em đã sẵn sàng tìm cho mình một bến đỗ mới, mong rằng cuộc đời sẽ nhẹ nhàng với em ạ. (Em cũng không biết có được không vì em vừa rải đơn thì đã có ngay người gọi phỏng vấn lừa đảo rồi )
Bài có hơi dài. Văn phong có đôi chỗ lủng củng không hay mong anh chị bỏ qua ạ.
Em cảm ơn anh chị đã đọc bài của em ạ.
