1.
“Tại sao nàng không chết luôn đi?”
Lục Ly từ trên cao nhìn xuống ta, đây là câu nói tàn nhẫn nhất từ trước đến giờ mà hắn từng nói với ta.
Ta chỉ cười, dịu dàng nói: “Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể chết được.”
Hắn nhìn ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Hắn thật sự tức giận, phất tay áo quay người rời khỏi.
Ta vẫn giữ nụ cười như cũ, rót một ly rượu đầy, say rồi, sẽ không cảm thấy đau khổ nữa.
Ta nằm trên nền đá ngọc bích lạnh lẽo, say sưa mệt mỏi như chìm vào giấc ngủ. Trong khoảnh khắc ngây ngẩn đó, dường như ta thấy mình quay trở về khoảng thời gian rất lâu trước đây, lúc mà ca ca vẫn còn ở bên cạnh.
“Về nhà cùng với ta, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Ta thu mình lại trong một góc, rụt rè hỏi: “Ngươi…liệu có bỏ rơi ta không?”
Chàng cười lên, đó chính là nụ cười đẹp nhất mà ta từng được nhìn thấy. Đó chính là tia sáng duy nhất vụt ngang qua cuộc đời tăm tối của ta.
“Vĩnh viễn không.” Chàng nói.
Ta cũng cười, vùi mặt vào cánh tay, nước mắt làm ướt một mảng áo.
Rõ ràng chàng nói, sẽ vĩnh viễn không bỏ rơi ta.
Ca ca của ta, một đại gian thần mà người người đều biết đến, quyền lực lấn át, thao túng triều chính, không phải một người tốt.
Nhưng đối với ta, chàng chính là người tốt nhất trên thế gian này.
Nhưng Lục Ly sẽ không hiểu được, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
2.
Ta với Lục Ly, thực ra là thanh mai trúc mã.
Lúc đó hắn vẫn là Thái tử, còn ta là thiên kim nhà Thừa tướng.
Lục Ly từ lúc sinh ra đã có tướng mạo phi phàm, tính tình rất tốt, vừa dịu dàng lại quyết đoán, vừa trầm ổn nhưng không thiếu đi chí khí tuổi trẻ, không giống với những hoàng tử khác.
Hắn chính là người được dự đoán sẽ kế thừa hoàng vị sau này.
Người ta thích là hắn, mà người hắn thích cũng chính là ta.
Một người tính cách ổn trọng như hắn, lại thường xuyên trèo tường đến gặp ta. Có nhiều lúc ta vừa mở cửa đã nhìn thấy hắn ngồi trên bờ tường hoặc trên cây mà cười cười.
Phụ thân quản ta rất chặt, người rất nghiêm khắc đối với ta. Mỗi một lần gặp mặt ta đều trong lòng bất an mà nói chuyện cùng hắn, sợ bị phụ thân phát hiện ra. Nhưng hắn thì chỉ cười, bảo ta không cần quá căng thẳng như thế.
“Minh Minh, sau này muội gả cho ta, làm thái tử phi của ta, được không?”
Ta ngại ngùng quay đầu đi, không thèm nhìn hắn, tim đập loạn lên.
Hắn tưởng rằng ta không đồng ý cho nên hơi bối rối nói: “Nếu muội không đồng ý, vậy thì ta…vậy ta sẽ đối tốt với muội hơn….”
Ta không nhịn được mà bật cười.
Đường đường là Thái tử một nước, sao lại không hiểu suy nghĩ của phụ nữ như thế chứ, ai lại đi hỏi thẳng người khác như vậy.
Nhưng ta vẫn gật đầu: “Muội đồng ý.”
3.
Ngày ta đến tuổi gả chồng, phụ thân mời rất nhiều người quyền cao chức trọng trong triều đến dự lễ.
Tỳ nữ nói với ta: “Tiểu thư thật đúng là cô nương có phúc nhất kinh thành này.”
Ta cười, trong lòng lại nghĩ, thực ra chỉ cần phụ thân khỏe mạnh, ta và Lục Ly có thể ở bên cạnh nhau đã là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta rồi.
Lễ cập kê vốn dĩ đang vô cùng thuận lợi thì tai họa ập đến. Có một kẻ từ bên ngoài xông vào phủ, tay chỉ vào ta rồi hét lớn: “Nàng ta không phải thiên kim thật sự của Thừa tướng.”
Ta sững người, đầu óc mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những lời nói sau đó càng khiến ta trở nên luống cuống, bất giác cảm thấy mười lăm năm qua của ta giống như một trò cười.
Nghe nói vào mười lăm năm trước, phụ thân và mẫu thân đã khuất của ta từng có một đoạn tình cảm yêu hận vướng mắc. Mẫu thân rất hận phụ thân, cho nên đã đem con gái của kẻ thù đặt vào trong chăn bọc. Mà đứa trẻ thật sự lại được đưa đến một hộ gia đình khác nhận nuôi.
Phía sau người vừa xông vào phủ đó, có một cô gái nhỏ đang đứng, tuổi tác cũng không hơn kém ta là mấy, rụt rè nhìn ta.
Là con gái thật sự của phụ thân.
Những vị đại thần đang có mặt tựa như đang thì thầm to nhỏ gì đó, ta không thể nghe được bất kỳ điều gì. Ta chỉ nhìn về phía phụ thân, muốn phụ thân nói với ra rằng: “Không phải như vậy, tất cả đều là giả.”
Hoặc là một câu: “Cho dù con không phải con gái của ta, ta vẫn sẽ yêu thương con như trước đây.”
Cho dù một câu thôi cũng được.
Nhưng ta chỉ thấy phụ thân im lặng nhìn ta, ánh mắt lạ lẫm đầy phức tạp và nghi ngờ.
4.
Phụ thân đón cô gái đó về phủ, chăm sóc nàng ta rất chu đáo. Còn về ta, không bị đuổi ra khỏi phủ đã phải tạ ơn đại ân đại đức của người lắm rồi.
Tất cả mọi người đều nói, là ta đã cướp đi ngôi nhà của nàng ta, là ta tu hú chiếm tổ chim khách, là ta có lỗi với nàng ta.
Đêm đó Lục Ly trèo tường đến gặp ta, nói với ta: “Minh Minh, cho dù muội có thân phận như thế nào, nàng vẫn là Thái tử phi của ta.”
Ta nhìn hắn nở nụ cười. Ta biết, hắn là người xứng đáng với những chân thành mà ta bỏ ra suốt thời gian qua.
Ta cứ nghĩ, câu chuyện “thiên kim thật giả” này sẽ cứ vậy mà kết thúc.
Kẻ thù của phụ thân vậy mà lại tìm đến bắt cóc ta, người đó có lẽ hận phụ thân đến tận xương tủy.
Ngày hôm đó gió thổi rất lớn, ta bị trói trên một vách đá rất cao, y phục bị gió thổi loạn.
Người đó nói với phụ thân: “Hôm nay ngươi có hai lựa chọn, một là cứu con gái ruột và giết đứa trẻ này, hai là giết con gái ruột của ngươi, cứu đứa trẻ này.”
Ta trở thành một con cờ trong tay bọn họ.
Lục Ly đứng bên cạnh phụ thân, ôn hòa bình tĩnh bàn bạc với người.
Ta nhìn Lục Ly từ xa, chỉ khi nhìn thấy hắn ta mới không còn cảm thấy sợ hãi.
Ta biết rằng, ta có thể tin tưởng vào hắn.
Vậy nhưng hai người họ bàn bạc rất lâu, lựa chọn cuối cùng lại là cứu Thiệu Hoan, không phải ta.
Người được cứu không phải ta mà là cô nương đó. Bọn họ đã lựa chọn từ bỏ ta.
Đến cả Lục Ly, hắn cũng vứt bỏ ta.
Đó chính là cơn ác mộng mà ta vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Có lúc từ trong mơ tỉnh lại, ta đều sợ hãi đến không thể kiềm chế được.
Ta rơi vào một khoảng không vô tận, dường như mãi mãi không thấy được điểm cuối cùng.
5.
Ta mệnh lớn không chết, lại giống như rơi vào tình cảnh sống không bằng chết.
Ta rơi vào tay một đám người, đám người đó bắt đầu nổi tâm địa dơ bẩn với ta.
Ta quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin bọn họ: “Ta cầu xin các người, tha cho ta, ta cầu xin các người…”
Nhưng đám người đó nói: “Nhìn y phục trên người ngươi có lẽ cũng xuất thân từ một gia đình giàu có, muốn trách thì hãy trách người đã hại ngươi lưu lạc đến bước đường này đi.”
“Trước giờ ta chưa từng làm chuyện gì xấu, các người tha cho ta…có được không…”
Vậy nhưng bất luận ta cầu xin đến mức nào, bọn họ cũng chẳng mảy may động lòng.
Ta khẩn cầu rằng có ai đó có thể đến cứu ta. Ta khẩn cầu rằng phụ thân sẽ đến, khẩn cầu Lục Ly sẽ đến cứu ta. Thế nhưng không có một ai, phụ thân không đến, Lục Ly cũng không.
Bọn họ đã vứt bỏ ta, Lục Ly cũng vứt bỏ ta rồi.
Không biết qua bao lâu, đám người đó vì phạm tội, bị một nhóm quan binh xông vào lục soát nhà cửa.
Ta thu mình trong một góc, trên mặt dính đầy máu.
“Đại nhân, ở đây có một cô gái không biết đến từ đâu, tuyệt đối không phải cùng bọn với đám người này, ngài xem nên xử lý thế nào?”
Người được gọi là đại nhân đó bước đến gần, lạnh nhạt nhìn những người nằm trên mặt đất. Trên mặt đất đầy máu cùng thi thể, người đó lại coi như không có gì, ánh mắt rất thản nhiên.
Nhìn thấy ta đang co mình lại trong góc, y phục trên người rách nát, khắp người là vết thương bị đánh bằng roi. Người đó xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, im lặng suy nghĩ một lúc.
Sau đó, hắn đi đến bên cạnh ta, ngồi xuống nở một nụ cười hiếm thấy: “Cùng ta về nhà, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.”
Ta hơi sợ hãi khí chất trên người hắn, run rẩy nói: “Ngươi…liệu có bỏ rơi ta không…”
Hắn hơi sửng sốt trong chốc lát, sau đó lại cười nói: “Vĩnh viễn không.”
Ta ngơ ngác nhìn hắn, giống như được sống lại một lần nữa.
6.
Sau khi cùng hắn trở về ta mới biết, hắn chính là tên đại gian thần mà phụ thân thường nhắc đến, Mạc Kiềm Cửu.
Quyền lực lấn át, thao túng triều chính, không phải người tốt.
“Ngươi có tên không?” Hắn hỏi ta.
Thấy ta dường như không muốn nhắc đến, hắn bèn nói: “Những chuyện đã qua không nhắc đến nữa, vậy thì gọi ngươi là Tuế Tuế đi.”
“Được.” Ta nhỏ giọng nói.
Từ đó trở đi, ta ở lại phủ của hắn. Có lúc ta sẽ giúp hắn mài mực, đến đêm lại giúp hắn pha trà hoặc làm một ít điểm tâm.
Sống cùng nhau lâu rồi, ta càng phát hiện, hắn quả thực là một người lòng dạ thâm sâu khó lường.
Có một hôm ta hỏi hắn: “Đại nhân, ngài tại sao lại đưa ta về phủ?”
Hắn dường như không giống một người có lòng tốt như thế.
Hắn nhìn về phía trước, ánh mắt tĩnh lặng: “Ai mà biết được.”
“Có lẽ là bỗng dưng có lòng tốt cũng nên.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn ngài, đại nhân.” Ta cười nhẹ.
Cảm ơn ngài, đã đột nhiên có lòng tốt mà cứu ta.
Sau này ta mới nghe thuộc hạ của hắn nói, hắn từng có một người em gái, vì ốm yếu bệnh tật mà mất sớm. Có lẽ là vì nguyên nhân này.
Nhưng sau đó tên thuộc hạ đó lại nói thêm: “Có lẽ thật sự là bỗng dưng có lòng tốt cũng nên, dù sao thì, đại nhân cũng không phải loại người có thể vì chuyện này mà tùy tiện cứu người khác.”
7.
Có những lúc đại nhân sẽ đưa ra ra khỏi phủ xử lý công chuyện. Đại nhân biết ta sợ tiếp xúc với người lạ, cho nên đưa ta ra ngoài giải khuây, nói rằng đừng suốt ngày ru rú trong phủ.
Ta sợ người khác nhận ra thân phận của mình cho nên đề nghị cải trang thành nam giới.
Hắn chỉ nói được, không hề hỏi thêm điều gì.
Có một lần ta cùng hắn ra ngoài, dừng lại trước một sạp hàng bán mấy thứ đồ linh tinh. Những thứ đồ ở đây đều rất tinh xảo, kỹ năng mời chào của ông chủ này cũng có vẻ cao: “Hai vị phải chăng là huynh đệ?”
Còn chưa kịp đợi ta trả lời, ông chủ đó lại nói: “Hai vị mời xem chiếc kết này, đây chính là huynh đệ đồng tâm…à không, là kết tâm kết. Nghe nói nếu đeo kết tâm kết, bảo đảm hai vị sẽ hòa hợp mãi mãi, tuyệt đối không sinh mâu thuẫn.”
“Không phải, ta…”
Ta có hơi sợ mạo phạm đến đại nhân.
Không đợi ta kịp nói thêm gì, ông chủ lại tiếp tục cảm thán: “Từ xưa đến nay, có biết bao huynh đệ vì quyền thế mà trở mặt thành thù, tàn sát lẫn nhau, kết tâm kết này không những có thể từ thù thành bạn, mà còn có thể khiến hai người thân càng thêm thân. Hai vị chẳng lẽ không muốn mua một đôi sao?”
Ta cười bất đắc dĩ, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác nghịch ngợm, lá gan cũng trở nên lớn hơn. Ta quay đầu nhìn, vừa cung kính vừa mang ý cười nhẹ nhàng nói: “Huynh trưởng?”
Đại nhân cong cong khóe miệng, nói với ta: “Nếu đã là huynh trưởng, vậy mua một đôi đi.”
“Được, ca ca.” Ta cười với hắn, hai mắt cong cong.
Trên đường trở về, ta đi theo phía sau đại nhân, bước chân khoan thai.
Trời chạng vạng tối, ráng chiều hơi đậm, gió nhẹ thổi qua tay áo. Ta bỗng dưng cảm thấy rất dễ chịu, cảm thấy cuộc sống cũng không đến nỗi mệt mỏi như thế.
(Còn tiếp)
