H là đứa con gái mà tôi vô cùng vô cùng ghét hồi Đại học, ngủ đối diện giường tôi. Cái kiểu thực dụng và dung tục của cậu ta khiến tôi mắc ói.
Lần đầu tiên tôi có thành kiến với cậu ta là năm nhất Đại học, lúc vừa mới khai giảng. Khi ấy mọi người đều phải đi Học viện nhận sách, dọn dẹp vệ sinh. Hôm đó tôi đi ra ngoài chơi rồi, không biết chuyện gì, vậy nên mấy bạn cùng phòng giúp tôi cầm sách về, còn làm vệ sinh giúp tôi luôn. Về đến phòng tôi thấy rất áy náy, nên đã mua cho mọi người mỗi người một cốc trà sữa. Người khác nhận lấy đều cười hihi haha nói cảm ơn, chỉ có cậu ta, vô cùng lạnh nhạt, còn khuyên tôi là về sau ít làm mấy chuyện kiểu này đi, sẽ chẳng có ai vì một cốc trà sữa của cậu mà nhớ phần ân tình ít ỏi này đâu.
Lúc đấy tôi cảm thấy kinh ngạc cmn luôn, đây là cái kiểu tư duy zì zị? !
Sau này sống cùng nhau suốt, lại càng khắc sâu thêm ấn tượng không tốt của cậu ta trong lòng tôi. Cậu ta rất nhỏ mọn, đồ của mọi người đều là “mày dùng của tao tao dùng của mày”, hôm nay không mang thẻ cơm thì quẹt thẻ của cậu một bữa thôi, 3 tệ một bữa cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà~ nhưng cậu ta vô cùng so đo, có một lần mượn của cậu ta một tệ tiền bánh bao quên mất không trả, cậu ta liền nói xấu sau lưng tôi với người khác tận mấy ngày. Tức ghê, quyết định ân đoạn nghĩa tuyệt với cậu ta luôn, lúc đó thật sự ấu trĩ, một hơi thay mới hết toàn bộ đồ tôi đã dùng qua của cậu ta, chất hết lên bàn cậu ta. (thật ra thì cũng chỉ có một túi nước giặt, một bao bột giặt, một cái mắc áo, một túi bánh bao háhá)
Khiến tôi không chịu nổi nhất là cái bộ dạng đối nhân xử thế lạnh nhạt đấy.
Thời đại học còn yêu làm đẹp, siêng trang điểm, thỉnh thoảng sẽ có con trai đến đưa đồ ăn vặt lấy lòng, tặng quà. Sau đó tôi cũng kiêu ngạo cầm về ký túc xá, nào nào nào, ai đấy tán tui nên tặng đồ, mọi người lại đây ăn đi~ Mọi người đều ù ù òa òa, tán thưởng một hai câu rồi cầm lấy ăn, chỉ cậu ta, sẽ dùng cái ngữ khí nhìn thấu hồng trần mà giáo dục tôi:
“Thế gian này chả có bữa trưa nào là miễn phí, nhân tình đều phải trả hết đấy.”
“Thế giới này chẳng có yêu vô điều kiện, cũng chẳng có chuyện tặng quà không mục đích. Đều là người thành niên hết rồi, trưởng thành tí đi.”
Đối với một cô gái 20 tuổi đang ở những ngày tháng mơ mộng mà nói thì làm sao nghe cho vào được, tôi phun ra một đống ví dụ phản bác cậu ta, chẳng hạn như tình mẫu tử, tình phụ tử, giữa người xa lạ với nhau cũng có tình cảm chứ, chẳng lẽ đồ tặng cho người nghèo không được tính sao? Ví như tuần trước tôi tới chỗ này xem phim, ở khu order đồ, thuận miệng nói thật muốn ăn kem McFlurry, anh giai thu ngân liền quay người lấy tặng tôi một cái, tôi vui nguyên ngày, chẳng lẽ kiểu thiện ý đấy xuất phát điểm là công lợi à?
Cậu ta chỉ trưng ra biểu cảm “ông nói gà bà nói vịt” trả lời tôi: “Ừ ừ, thế thì cậu đặc biệt đấy.”
Quan điểm của tôi với cậu ta không hợp nhau có cả đống. Lúc ấy cả ngày tôi sẽ phán xét cậu ta trong lòng, cảm thấy con người này nội tâm u ám, không đáng kết giao.
Cậu ta lại còn rất thích chiếm tiện nghi của người khác, đại khái là người khác mua cái gì cậu ta đều đến sờ mó, mua đồ ăn đều nhón lên ăn một miếng, nhưng người khác muốn đụng vào đồ gì của cậu ta thì lại treo cái bản mặt không vui vẻ gì cho cam lên.
Nhưng tôi còn phát hiện ra có một thứ mà cậu ta không chạm qua, đó là khoai lang, đúng, chính là cái loại khoai lang nướng hót hòn họt trong trường ấy.
Đến giờ tôi nhớ lại khoai lang nướng còn có thể liệt ra được một trong số tiệm ngon nhất trường tôi, nhưng tôi không hiểu vì sao cho dù cậu ta đói đến phát ngất cũng không động vào khoai lang. Thế nên có một hôm tính tò mò của tôi nhịn không nổi liền hỏi cậu ta: “Tại sao tôi cảm thấy cậu cứ bài xích khoai lang vậy?”
Thế là cậu ấy kể cho tôi một chuyện.
Hồi trước có một nữ sinh, từ nhỏ đã lớn lên ở nông thôn. Năm 10 tuổi bố cô ấy mắc bệnh nặng, đau ốm nguyên một năm, mẹ chê nhà nghèo, vứt bỏ cô ấy và em trai, chạy đi mất, chạy đến nơi rất xa, gả cho một người đàn ông khác. Năm đó, trong nhà chẳng có ai đi làm, không có thu nhập, cũng không gặt hái gì, hai chị em gắng gượng chống đỡ qua một năm. Một năm sau bố mất, hai chị em cuối cùng trở thành cô nhi. Hai đứa trẻ mồ côi ở nông thôn là đối tượng bị mọi người bắt nạt, vốn dĩ có chút tiền trợ cấp ít ỏi của chính phủ thì đều bị mấy ông lãnh đạo huyện mất dạy nuốt gọn, chẳng ai chịu giúp họ cả.
Cũng may, qua mấy năm này, người chị nhờ có thành tích đứng đầu trường mà thi lên được đại học, em trai nghỉ học nhập ngũ, lúc đó nhà nước sẽ cho những người lính tự nguyện nhập ngũ này chút tiền trợ cấp, em trai muốn dùng số tiền này để chị gái đi học.
Nữ chính của câu chuyện này, chính là H, cậu ấy nói, năm ấy bố mắc bệnh, cô ấy và em trai cả năm ăn khoai lang, nên giờ chỉ cần nhìn thấy khoai lang là buồn nôn.
Câu chuyện của cô ấy thật sự đả động tôi, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự cảm động xuất phát từ nội tâm này.
Khi bạn trách móc một ai đó, hãy hiểu rằng, trên thế giới này, không phải ai cũng có điều kiện tốt như bạn đang có.
Sau này tôi cùng cậu ấy về quê cậu ấy chơi (tôi là người ngoại tỉnh, mỗi lần nghỉ dài là mọi người đều về nhà, chỉ có mỗi mình tôi trong phòng nên mọi người lần lượt kéo tôi về nhà chơi), có một bác gái từng chăm sóc cậu ấy lúc nhỏ, cậu ấy luôn luôn cảm kích. Vùng nông thôn nơi rừng sâu núi thẳm, ba người chúng tôi tề tựu trên một chiếc giường nhỏ, bên cạnh giường lại một bức tường kê gạch, trên đó còn vương tơ nhện.
Lúc ăn cơm, cứ nghe thấy chồng của bác gái hỏi dồn cậu ấy. “Khi nào thì tốt nghiệp?” “Có bạn trai chưa, kết hôn chưa?” “Chúng tôi nuôi cháu nhiều năm thế, tốn không biết bao nhiêu là tiền, cháu sẽ không quên đấy chứ?” “Số tiền này tốt nghiệp xong cháu phải trả lại chúng tôi đấy!”
Bữa cơm hôm ấy, tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, thật sự là ăn mà vừa khó chịu vừa ngượng ngùng.
Buổi tối, cậu ấy khóc với tôi, tiền học phí của cậu ấy là đi vay, sinh hoạt phí là tự kiếm, thật sự chẳng lấy đi bao nhiêu tiền nhà bác ấy. Cho dù lần nào về nhà cũng phải đối mặt với sự nhắc nhở đó, nhưng đây cũng là người thân duy nhất của cậu ấy rồi, cậu ấy không biết mình còn có thể đi đâu nữa.
Tôi nói, lần sau đón năm mới, cùng tớ về nhà nhé.
Bỗng nhiên tôi lại hiểu được sự thực dụng và lạnh nhạt của cậu, kiểu thái độ khi đối xử với thế giới ấy. Bởi vì đó đều là thái độ mà thế giới đã đối đãi với cậu ấy mà.
Từ đó về sau tôi không chỉ hiểu hơn về cậu ấy, cũng hiểu hơn về nhiều người. Bớt đi rất nhiều tính cố chấp và thiên vị.
Tôi thậm chí còn bắt đầu yêu cậu ấy, tôi cảm thấy rằng đối với thế giới của cậu ấy mà nói, sinh mệnh của tôi thực sự quá may mắn, tôi có quá nhiều tình yêu và những thiện ý vô điều kiện, tôi biết rằng đó là thứ vô cùng vô cùng đẹp đẽ, trân quý, vậy nên tôi muốn chia sẻ cùng cậu ấy.
Thế giới này thật sự rất lớn, cũng rất phức tạp.
Có nhiều người sống rất mệt mỏi, khó khăn, không phải vì họ muốn như vậy, mà là vận mệnh đã tước đoạt đi cơ hội được trở nên tốt hơn của họ.
Nói thêm một chút, giờ thì H sống tốt hơn rồi, kết hôn với một học trưởng cùng khoa chúng tôi, cũng rời khỏi thành phố này. Tuần trước cô ấy còn ồn ào rằng phu thê hai người không hòa hợp nên về tham dự party của nhóm phòng ký túc xá, nghe hết chuyện tình cảm đau khổ của mỗi người chúng tôi rồi lại khen chồng mình thật tốt, ngày hôm sau lập tức xách vali đi về ~ cái con bé này thật là…
Thật ra năm đó H cũng hung dữ cực kỳ á…đáng tiếc giờ nhớ lại đều là những chuyện tươi đẹp, không có cách nào bôi đen cậu ấy nữa.
Còn liên quan đến việc tác giả lúc nào cũng quên quên nhớ nhớ, thẻ cơm một tháng có thể mất đến 3 lần, chìa khóa phòng ký túc một học kỳ mất 5 cái, thích dùng đồ người khác, quẹt thẻ cơm người khác, mượn đồ dùng thường ngày thì không cần mọi người nhắc nữa, bản thân mình tự mình hiểu, lúc đấy cũng bị cả phòng hờn ghê lắm…
Nhưng mà rất vui mừng, các cậu ấy dùng cách của mình để bao dung tôi, cũng thay đổi tôi.
Thật là một câu chiện dài màaaaaaaaaaaaaaaaaaa
