Tôi viết tổng cộng 136 bức thư tình tặng cho một bạn nam, không may dọa người ta sợ chạy mất.
Không ngờ rằng, hai chúng tôi lại gặp lại nhau ở trên bàn kiểm tra ở khoa Ngoại của bệnh viện…
Đi khám tuyến vú mà gặp bác sĩ nam, xấu hổ không chịu được. Cái đầu thông minh của tôi đã đình công từ giây phút tôi bước vào phòng khám rồi, cứ thế đờ đẫn làm theo hướng dẫn của bác sĩ.
Bác sĩ đang cụp mắt viết vào sổ y bạ, nét mặt lạnh như băng, khẩu trang y tế màu xanh dương che hết cả nửa khuôn mặt, ánh mắt lạnh nhạt. Nhưng tôi chẳng hề bị sự lạnh ấy ảnh hưởng, nội tâm vẫn đang gào thét: “Tại sao, tại sao số tôi lại đen thế này!”
Đi khám tuyến vú gặp trúng bác sĩ nam, hơn nữa người đó cũng không hề xa lạ gì, chính là Lục Cố Chi – bạn nam mà tôi mặt dày theo đuổi tận hai năm Cấp 3, đến cuối cùng ép người ta sợ hãi đến mức phải chuyển trường.
Nhưng đây vẫn không phải là điều thảm nhất, thảm nhất là người ta không hề hói đầu, không hề bụng bia, không hề hoa mắt. Ánh nắng mắt trời chiếu qua ô cửa sổ như tạo nên một vầng sáng thần thánh bao quanh anh ta.
Còn tôi thì sao? Hai mắt lờ đờ, mặt sưng vù lên, quầng thâm quanh mắt đậm đến phát sợ. Sự đối lập rõ rệt này như càng thêm xát muối vào nỗi đau trong lòng tôi.
Nhìn nét mặt của anh ta, có lẽ vẫn chưa nhận ra tôi là ai đâu nhỉ…
Tất nhiên tôi cũng đâu có ngu gì mà nhắc lại chuyện cũ với anh ta, quyết định cứ giả vờ không quen nhau cho chắc ăn.
“U xơ tuyến vú, đường kính 3cm, hiện tại vẫn chưa cần làm phẫu thuật cắt bỏ, đề nghị tiếp tục quan sát thêm một tháng rồi khám lại sau.”
Tôi chậm rãi nhổm người dậy, Lục Cố Chi đưa mảnh giấy nhớ qua cho tôi. “Đây là số điện thoại của tôi, nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp liên lạc.”
Tôi đưa tay ra nhận lấy mảnh giấy, giả vờ đọc dòng số, không quên giả vờ hỏi thêm câu: “Cho hỏi họ tên của bác sĩ, để tôi tiện lưu lại.”
Vừa dứt lời, Lục Cố Chi chậm rãi ngước mắt lên nhìn tôi: “Hai năm học Cấp 3 em viết cho tôi tận 136 bức thư tình, giờ thì sao, mất trí nhớ rồi à?”
——————————
01.
“Rõ ràng là anh ta đã nhận ra tao, vậy mà lúc bước vào vẫn giả vờ như hai người xa lạ. Đợi kiểm tra xong hết rồi mới cho tao một cú trí mạng, anh ta cố ý mà!” – Tôi than vãn.
Sự việc đã xảy ra từ 12 tiếng trước rồi, nhưng tôi vẫn mãi không thể hết nhục mặt…
Thấy điện thoại trên bàn đổ chuông, tôi vô thức nhấn nút nghe, nhưng vẫn cố nói nốt với đứa bạn thân câu kết luận cuối cùng: “Tao nói mày nghe nhé, kể cả bây giờ bắt tao lõa thể, để cho cả thế giới nhìn thấy ngực tao, tao cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào với tên Lục Cố Chi nữa!”
Nói xong mới chợt nhớ ra phải nghe điện thoại: “Alo ai đấy?”
Vài giây sau, khi tôi tưởng đầu dây bên kia đã dập máy, thì loa điện thoại lại phát ra giọng đàn ông trầm trầm: “Là tôi, Lục Cố Chi.”
Nếu các tình huống nhục mặt được tổng hợp lại, xuất bản thành sách, chắc là tôi sẽ là ví dụ điển hình nhất.
Tôi giả vờ như những lời kinh thiên động địa vừa nãy không phải là do tôi nói, vẫn bình tĩnh hỏi đối phương đêm muộn thế này còn gọi đến làm gì.
“Em làm rơi đồ ở phòng khám, ngày mai nhớ ghé qua lấy lại.”
Tôi ngớ người, không nhớ ra mình đã làm rơi thứ đồ gì.
“Em muốn biết là đồ gì thật sao?”
Câu hỏi vặn lại này của anh ta cứ như tôi làm rơi thứ gì mất mặt lắm vậy. Chẵng lẽ tôi đây vì muốn thu hút sự chú ý của anh ta nên cố tình đánh rơi giày thủy tinh như trong truyện Cô bé Lọ Lem à?
Dưới sự đa nghi của tôi, đầu dây bên kia truyền đến tiếng ma sát nhè nhẹ, đối phương nén giọng: “Là một chiếc bra ren màu đen.”
Lời vừa dứt, cả thế giới của tôi bỗng im lặng lạ thường.
Đúng là tôi quên mất chuyện hôm nay vì phải khám vùng ngực nên đã đi mua một chiếc áo ba lỗ thoải mái để thay cho chiếc bra kia.
“Em…ngày mai đến lấy.”
Người ở đầu dây bên kia “Ừm” một tiếng. Khi tôi đang định cúp máy thì Lục Cố Chi lên tiếng: “Lúc đến nhớ mặc quần áo cẩn thận.”
“Hả?”
“Đừng có lõa thể, chỗ chúng tôi là bệnh viện chính quy.”
“…”
02.
Ngày hôm sau, sau khi đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi, cố tình chọn lúc bệnh viện gần tan làm để đến phòng khám, định lấy đồ rồi chuồn về luôn.
Lịch sự gõ cửa, Lục Cố Chi ngước mắt lên nhìn tôi:
“Vào trong ngồi đợi một lát, ở đây vẫn còn hai bệnh nhân chưa khám xong.”
Tôi chỉ lấy đồ thôi mà, anh ta còn bệnh nhân thì cũng đâu liên quan gì đến tôi?
Thấy tôi vẫn đứng im một chỗ, đối phương bắt đầu giục: “Vào trong ngồi đợi, bệnh nhân cũng cần có riêng tư.”
Giờ lại còn lôi vấn đề riêng tư ra à? Sao anh không đuổi tôi về luôn đi?
Mười phút sau, tôi cuối cùng cũng có cơ hội để nói chuyện với Lục Cố Chi, vừa giơ tay ra định đòi lại bra, Lục Cố Chi lườm tôi một cái: “Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
“Không cần phiền thế đâu, em lấy đồ xong rồi về luôn.”
Lời vừa dứt, một nữ y tá bỗng đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy tôi và Lục Cố Chi đang đứng kề nhau, bèn cười cười: “Bảo sao bác sĩ Lục tự dưng đòi đổi ca, hóa ra là có hẹn với người đẹp nha!”
“Chị hiểu nhầm rồi, tôi là bệnh nhân của bác sĩ Lục. Hôm qua tôi làm rơi đồ ở phòng khám nên hôm nay đến lấy.”
“Tháng trước có một bệnh nhân cố tình để quên điện thoại, tuần trước cũng có một bệnh nhân làm rơi sổ y bạ. Cứ thế này, có khi phòng khám của bác sĩ Lục sẽ biến thành trung tâm tiếp nhận đồ thất lạc nhỉ?”
Trung tâm tiếp nhận đồ thất lạc? Bà chị này có trí tưởng tượng phong phú thật!
Đợi y tá đó rời đi, tôi bèn vội vàng giải thích: “Em thật sự không cố ý làm rơi đồ đâu, hôm qua em cũng không hề biết trước rằng bác sĩ chính là anh, anh đừng hiểu lầm nhé.”
“Ừ, không hiểu lầm.”
Lục Cố Chi: “Khi ấy em đến nhờ tôi giảng bài cho em, để quên vở, bút chì, tẩy các kiểu ở trên bàn tôi, tôi cũng không hề hiểu lầm.”
Sao cứ phải nhắc về chuyện quá khứ thế?
Thấy tôi không đáp, Lục Cố Chi hỏi tiếp: “Tình hình vùng ngực thế nào rồi?”
“Phần mô cứng bên ngực phải thỉnh thoảng sẽ đột nhiên co thắt, còn lại thì vẫn ổn.”
“Vài ngày nữa tôi khám lại cho em. Nếu khối u có xu hướng phát triển lớn hơn, sẽ phải tiến hành phẫu thuật cắt bỏ. Bệnh liên quan đến tuyến vú cần tránh tức giận, cần duy trì cảm xúc ổn định. Tối nay ăn món thanh đạm thôi, tôi chọn xong chỗ ăn rồi.”
“Ồ.”
Tôi vẫn còn đang chìm đắm trong đống suy nghĩ rối rắm. Mãi cho đến khi Lục Cố Chi kéo dây balo của tôi: “Xe ở phía bên này.”
Giờ tôi mới tỉnh ra, tôi có đồng ý đi ăn cùng anh ta đâu!
03.
“Thức khuya sẽ dẫn đến mất cân bằng nội tiết tố, ảnh hưởng đến điều tiết hormone, không tốt đối với tình trạng bệnh của em. Đi ngủ sớm đi.”
Mười giờ rưỡi đêm, Lục Cố Chi nhắn tin đến còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức. Tôi liếc qua tin nhắn, tiếp tục ngồi nghe Lý Quang Minh xàm xí.
“Tuần sau chương trình phổ cập kiến thức Y học sẽ bắt đầu lên sóng, anh mời được bác sĩ đứng đầu giới, tốt nghiệp Viện Y học Havard, 28 tuổi đã làm Phó chủ nhiệm khoa. Cô thấy anh đây quan hệ rộng không!”
“Thôi xin ạ, ai không biết còn tưởng anh cũng tốt nghiệp Havard đấy.”
Nghe câu này của tôi, Lý Quang Minh thấy mất cả hứng, gõ đũa lên mặt bàn: “Ơ con bé này, cả bộ phận kế hoạch còn mỗi cô không có người yêu thôi đấy. Cô đừng có bỏ lỡ cơ hội này, đến lúc đấy nhớ make up ăn diện cho lồng lộn vào. Đừng có bảo là anh đây không giúp đỡ cô.”
Tôi tiện tay vớ lấy một chai bia, ngửa cổ tu hết nửa chai, ợ một cái rõ to: “Vâng, đến lúc đấy em sẽ mặc một chiếc váy thật ngắn, đi giày cao gót, cưỡi gió đạp sóng. Không cưa được lão đại của giới Y học ấy, em đây cũng không mang họ Đinh.”
Nói xong, sau lưng bỗng có một cơn gió lạnh phả đến. Xoa xoa phía sau lưng lạnh ngắt, tôi chậm rãi quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt vô cùng quen thuộc.
“Fuck! Hình như em uống say rồi, nhìn đâu cũng thấy Lục Cố Chi.”
Tôi chớp chớp mắt, vẫn chưa hoàn hồn, Lý Quang Minh đã vội nhảy cẫng lên: “Bác sĩ Lục!”
Hai bên thái dương giật giật, trong đầu tôi nảy ra một đống dự cảm không hề tốt lành gì. Quả nhiên, lời Lý Quang Minh nói tiếp theo đã chứng minh dự cảm của tôi là đúng: “Tiểu Đinh, đây là vị khách quý mà anh vừa kể với em, Lục Cố Chi.”
CMN, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Gió lạnh thổi khiến cho tim tôi cũng lạnh cóng, ngực phải lại bắt đầu co thắt, giật liên tục, giống như thần kinh sắp sụp đổ của tôi ngay lúc này.
Thời còn đi học, Lục Cố Chi vốn chẳng bao giờ hứng thú với các hoạt động của tập thể. Nhưng giờ không biết anh ta lên cơn gì mà lại chấp nhận lời mời của Lý Quang Minh, ngồi trong cái quán ăn sập sệ này, gắng gượng nói chuyện với một đám người không hề quen biết.
Chỗ ngồi của Lục Cố Chi ở ngay bên cạnh tôi, khoảng cách gần đến mức cánh tay của anh ta cứ thỉnh thoảng lại chạm vào khuỷu tay của tôi. Những chỗ bị anh ấy chạm vào chẳng hiểu sao cứ nóng rực lên.
Một đám người tụ tập ngồi cùng nhau, chủ đề nói chuyện liên quan đến công việc thì nhiều vô kể. Ai ngờ tên Lý Quang Minh lại nghĩ ra một trò chơi dở hơi – Sự thật hay Hành động, nhưng không có Hành động.
Ban đầu mọi người vẫn còn rất dè chừng, sau ba chầu rượu thì bắt đầu náo nhiệt hơn , phạm vi câu hỏi cũng mở rộng hơn rất nhiều.
Sau vài lần thoát thì Lục Cố Chi cũng không tránh khỏi kiếp trúng đạn. Lý Quang Minh hỏi: “Bác sĩ Lục, first kiss của cậu là với ai, diễn ra ở chỗ nào?”
Tôi sợ muốn rớt tim, liếc sang nhìn Lục Cố Chi, không ngừng nuốt nước bọt.
Mọi người tưởng đã vượt quá ranh giới, đang chuẩn bị xí xóa chuyển sang lượt mới, Lục Cố Chi bỗng lên tiếng: “Nghỉ hè năm lớp 11 khi cả khối ăn liên hoan, diễn ra trong nhà vệ sinh nam.”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người phát ra tiếng gào thét điên cuồng, đòi nghe tiếp chi tiết sự việc. Chỉ có mình tôi nắm chặt cốc bia bằng bàn tay lạnh ngắt. Tất nhiên là tôi biết lần đó rồi.
Khi đó cả khối liên hoan, tôi uống rượu, nhân lúc còn đang high đã chạy theo Lục Cố Chi đến tận cửa nhà vệ sinh nam rồi tỏ tình. Vì sợ bị từ chối nên đã chơi lớn hôn vào khóe miệng bạn nam đó, rồi co cẳng chạy mất.
Tôi vốn định đợi đến khi đi học trở lại sẽ xin lỗi người ta, ai ngờ đó lại là lần cuối cùng hai chúng tôi gặp nhau.
Hành động lỗ mãng đó của tôi đã khiến Lục Cố Chi phải rời đi.
Tôi nghĩ mình say thật rồi, say đến mức không muốn tiếp tục nhớ về những chuyện đã qua nữa.
“Tôi thấy hơi khó chịu, về trước đấy.”
Lý Quang Minh vẫn đang hào hứng, không muốn tôi về: “Đang yên đang lành sao lại khó chịu rồi? Uống nhiều quá thì ngồi một chỗ cho tỉnh rượu đi. Không ép cô uống nữa.”
“Em bị bệnh thật, ngực đang đau quá.” – Tôi ôm ngực phải, nửa thật nửa giả nói – “Bác sĩ bảo nếu em còn thức khuya nữa, sẽ đi đời.”
Nghe tôi nói xong, Lý Quang Minh nhìn tôi và Lục Cố Chi với ánh mắt sâu xa, chọn chỗ Lục Cố Chi không nhìn thấy rồi giơ ngón cái với tôi.
Khi tôi vẫn đang thắc mắc không hiểu ngón tay cái đó của Lý Quang Minh nghĩa là sao, Lý Quang Minh mắt bỗng sáng lên: “Hay là nhờ Bác sĩ Lục khám cho luôn đi?”
Trong đầu tôi bật lên từ “ĐMM” thật lớn, chẳng lẽ Lý Quang Minh nghĩ rằng tôi muốn tiếp cận Lục Cố Chi nên cố tình giả vờ đau ngực sao?
“Tiểu Đinh nhà chúng tôi cũng được phết, tính tình dễ chịu, sống 27 năm trên đời này vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Bác sĩ Lục quen biết nhiều, thấy có ai phù hợp thì giới thiệu cho con bé đi, nếu không có thì tự tiến cử mình cũng được.”
Lý Quang Minh nói xong, tự vỗ bụng cười ằng ặc, cứ làm như hài hước lắm.
Tôi phát hiện ra, con người khi nhiều lần rơi vào những tình huống khó xử, tâm lý cũng vững vàng hơn nhiều.
Ví dụ như tôi bây giờ, đã đắc đạo luôn rồi.
(Còn nữa)
