Tôi yêu Ly, tính cả thời gian theo đuổi và được em nhận lời cũng gần 4 năm. Ly là cô gái ngoan hiền, nữ tính điển hình. Chính sự dịu dàng, hiền thục ấy đã thu hút tôi.
Mặc dù đôi lần, tôi nhận ra em có vẻ quen được chiều nên hơi nhút nhát và ỉ lại vào người khác. Nhưng tôi cho rằng, điều này hoàn toàn có thể thay đổi được khi chúng tôi lập gia đình.
Tôi vui vẻ để Ly dựa dẫm, thậm chí còn tự cho mình có trách nhiệm phải nâng niu, che chở em. Suốt hai năm yêu nhau, chúng tôi chưa từng đi chơi xa, bởi Ly không dám đi chơi riêng với người khác giới. Điều này càng khiến tôi tôn trọng và muốn cưới em bằng được. Cho nên khi cưới được em, tôi vô cùng hạnh phúc vì ngoài tình yêu, trong tôi còn có cả niềm hãnh diện.
Điều tôi không ngờ là ở thời điểm hiện tại, hôn nhân của chúng tôi đang đứng bên bờ tan vỡ. Ly đã đẩy sự ngoan hiền của cô ấy theo hướng tiêu cực, khiến tôi cảm thấy không còn chút rung động, hứng thú nào đối với vợ mình.
Cô ấy ngoan thật, hiền thật, nhưng lại biến bản thân thành người thiếu đi cá tính độc lập, lúc nào cũng nhạt nhẽo, ỉ lại trong mọi việc, từ đời sống thường nhật đến đời sống riêng tư vợ chồng.
Ly dựa dẫm vào tôi từ việc yêu cầu tôi phải đưa đi chợ hàng ngày vì cô ấy không dám tự đi xe máy. Thời đi học, bố mẹ đưa đón. Đến khi yêu tôi, nghiễm nhiên tôi tự nguyện làm tài xế riêng. Cho nên đến giờ khi đã lấy nhau, Ly vẫn muốn tôi phải đưa cô ấy đi mọi nơi.
Tôi khuyến khích Ly tập lái xe để tự lập hơn vì biết đâu có lúc tôi bận rộn, không thể thu xếp đưa em đi được. Tôi thấy gợi ý này của tôi không có gì quá đáng nhưng lại khiến Ly khóc mãi. Ly trách tôi không còn yêu thương, chiều chuộng cô ấy như xưa.
Tôi rất sợ mỗi khi để vợ phải khóc vì mình nên hết lần này đến lần khác, tôi chịu thua nước mắt của em, bỏ qua chuyện bắt em phải thay đổi. Tôi tiếp tục là người cho cô ấy dựa dẫm mỗi ngày.
Trong các cuộc đi chơi, du lịch, Ly để mặc tôi lên kế hoạch chuẩn bị cho chuyến đi, từ xe cộ đến khách sạn. Em chỉ việc mang váy áo đi cùng. Cũng bởi quá hiền nên cô ấy sợ đám đông, sợ giao tiếp. Khi gia đình tôi có cúng giỗ, cô ấy chỉ dám đứng yên ở trong bếp, lấy lý do nấu nướng không dám ra chào hỏi ai.
Tôi ôm vai cô ấy, khích lệ em rằng, tôi hoặc mẹ sẽ ở cạnh, chỉ cần ra ngoài nói dăm ba câu chào hỏi cô dì, chú bác vì mình là dâu mới nhưng em nhất định không chịu. Em muốn tôi thông cảm vì em nhút nhát từ bé, không quen chỗ đông người lạ mặt. Tôi cố nói cho Ly hiểu rằng, đây không phải người lạ, đều là họ hàng gần gũi với gia đình.
Đám cưới của mình mọi người đều đến chúc phúc, giờ hai vợ chồng ra chào cảm ơn cho phải lẽ. Nhưng Ly nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu ngập nước. Em luôn lấy nước mắt để giải quyết mọi câu chuyện giữa chúng tôi mỗi khi chủ đề không đúng ý. Ly cứ mong manh, yếu ớt như vậy, luôn đòi hỏi được yêu thương, chăm sóc mọi lúc, mọi nơi.
Trước kia, tôi từng thích thú để cho em dựa vào mình, tự hào coi đó là cơ hội thể hiện sự nam tính, mạnh mẽ. Nhưng gần đây, tôi bắt đầu cảm thấy giống như bị khoác thêm một gánh nặng. Ly 27 tuổi nhưng em hoàn toàn không tự trang bị bất cứ kiến thức nào về cuộc sống vợ chồng.
Tôi cảm giác mọi lời tôi nói ra đều phải nhìn thái độ của em mà lựa, tránh để em nghĩ ngợi, dỗi hờn. Đỉnh điểm là tuần trước, khi tôi phải đi công tác 3 ngày, Ly để tôi tự chuẩn bị đồ mang đi. Em nói không biết tôi thích gì nên tốt nhất là tôi tự chuẩn bị cho đúng ý. Trong khi đó, thời gian chúng tôi đi bên nhau đủ lâu để cô ấy hiểu tính tôi rất đơn giản.
Điều tôi cần là sự quan tâm, chăm sóc từ người vợ của mình. Tôi thấy không vui nên trách cô ấy xưa nay quen được chiều mà không biết để ý chiều ai. Vậy là tôi bị giận. Suốt 3 ngày tôi đi công tác, cô ấy không gọi cho tôi cũng không chịu nghe máy khi tôi gọi.
Lúc tôi trở về nhà, nhìn gương mặt nặng nề, thái độ giận dỗi của cô ấy, tôi cảm thấy buồn và chán nản. Tự dưng tôi không còn muốn yêu thương và chiều theo mọi ý muốn của em nữa.
Chúng tôi chỉ vừa về chung một nhà được gần 8 tháng, nhưng thật tệ là trong đầu tôi đã xuất hiện hai chữ “ly hôn”.
Có phải tôi “cả thèm chóng chán” như cách cô ấy nói với tôi? Hoặc là tôi chưa đủ cố gắng để duy trì tình yêu của mình?
Thực sự tôi đang cảm thấy rối bời với một suy nghĩ cứ lật đi lật lại trong đầu: Chúng tôi có thực sự phù hợp để cùng nhau xây dựng hạnh phúc lâu dài hay không?