Một người đàn ông vừa mới mua hai con ngựa. Khi mang chúng về nhà, anh ta nhận ra mình cần phải phân biệt chúng bằng cách nào đó.

Nên là, anh ta đã nhờ một người hàng xóm sang giúp đỡ. Người hàng xóm sau đó nói: “Chà, anh có thể cắt một chút đuôi của một con ngựa, rồi giữ nguyên con còn lại”. Người đàn ông thích ý tưởng đó, và rồi anh ta lấy kéo cắt đi một phần đuôi của con ngựa đầu tiên. Nào ngờ, con ngựa đau đớn và trong cơn điên cuồng, nó cắn giật phăng đuôi của con ngựa thứ hai đi. Thế là hai con ngựa có đuôi ngắn bằng nhau.
Hai người nhìn nhau, và rồi người hàng xóm lại nảy ra một ý tưởng khác: “Anh chỉ cần cắt chút tai của con đầu tiên đi, thế là phân biệt được ngay!”. Vì vậy, người đàn ông lại lấy kéo ra và cắt một phần nhỏ tai trái của con ngựa đầu tiên. Nhưng tất nhiên, con ngựa lại đau điếng, nó điên cuồng và rồi cắn đứt một phần nhỏ tai trái của con ngựa kia. Hai người đần ông thực sự rất khó chịu, nhưng họ sẽ không bỏ cuộc. “Được rồi, thế tai bên kia đi!”. Nhưng vẫn như hai lần trước, khi người đàn ông cắt một phần nhỏ tai phải của con ngựa đầu tiên, nó bắt đầu lăn lộn và cắn đứt một phần tai còn lại của con ngựa thứ hai. Bây giờ thì cả hai con ngựa đều mất đi một phần tai và một phần đuôi.
Khi hai người đàn ông đang ngồi suy nghĩ thêm những cách mới, người hàng xóm đột nhiên nói: “Này anh biết không, tôi nghĩ anh có thể phân biệt chúng qua chiều cao đấy. Con màu nâu cao hơn con màu trắng một chút thì phải!”


Một cảnh sát New Delhi tiến hành sát hạch ba Sardar được huấn luyện làm thám tử. Để khảo sát kỹ năng nhận diện kẻ tình nghi của bọn họ, anh ta cho Sardar thứ nhất xem một bức ảnh trong năm giây rồi giấu đi. “Đây là một kẻ tình nghi. Anh nhận ra hắn bằng cách nào?”

Anh chàng Sardar đáp, “Rất dễ, chúng ta sẽ tóm được hắn ngay vì hắn chỉ có một mắt!”

Viên cảnh sát nói, “Anh đúng là Sardar! Đó là bởi vì bức ảnh tôi cho anh xem là hình chụp nghiêng.”

Sau đó, viên cảnh sát lại giơ bức ảnh ra trong năm giây và hỏi Sardar thứ hai, “Đây là một kẻ tình nghi. Anh nhận ra hắn bằng cách nào?”

Sardar thứ hai mỉm cười và nói, “Ha! Bắt hắn quá dễ, vì hắn chỉ có một tai.”

Viên cảnh sát giận dữ, “Hai người các anh làm sao thế? Tất nhiên chỉ có một mắt và một tai lộ ra, vì đây là hình trông nghiêng của hắn! Đó là câu trả lời hay ho nhất mà các anh có được đấy rồi sao?”

Hết sức thất vọng, viên cảnh sát giơ bức ảnh cho Sardar thứ ba, hỏi bằng giọng gay gắt, “Đây là một kẻ tình nghi. Anh nhận ra hắn bằng cách nào?”

Sandar thứ ba nhìn bức ảnh chăm chú một lát rồi nói, “Kẻ tình nghi này mang kính áp tròng.”

Viên cảnh sát giật mình, vì chính anh ta cũng không biết kẻ tình nghi có mang kính áp tròng hay không. “Hay lắm, thật là câu trả lời thú vị,” anh ta nói. “Anh đợi đây một lát để tôi kiểm tra lại hồ sơ của hắn, rồi sẽ thông báo kết quả.”

Anh ta về phòng làm việc của mình, kiểm tra hồ sơ của kẻ tình nghi trong máy tính, rồi quay lại mỉm cười. “Chà! Không thể tin được. Đúng thế đấy! Kẻ tình nghi này quả nhiên có mang kính áp tròng. Giỏi lắm! Làm sao anh có thể quan sát sắc sảo thế?”

“Dễ ợt,” Sardar trả lời. “Hắn không thể đeo kính thường bởi vì hắn chỉ có một mắt và một tai.”


Ông lang già Bloom, chủ một tiệm đồ sắt trong vùng, nổi tiếng trị bệnh viêm khớp rất thẩn tình, bệnh nhân xếp hàng dài chờ ngoài cửa, trong đó có một bà già lưng còng, chống gậy lê từng bước.

Khi đến lượt, bà già bước vào phòng, nửa giờ sau đã bước ra, và thật kinh ngạc, lưng thẳng băng, đầu ngẩng cao.

Một bà đang đợi đến lượt mình kêu lên, “Kỳ diệu quá! Bà vào đây lưng còng mà sau nửa giờ bước ra lưng lại thẳng. Thầy lang đã làm gì vậy?”

Bà già đáp, “ông ấy cho tôi cái gậy dài hơn.”


Một người phóng viên đến một khu nông trại của một bác nông dân để phỏng vấn về tình hình nông nghiệp của vùng. Bác nông dân có 2 chú bò một màu đen và một màu trắng. 

Anh phóng viên:

– Thưa bác, một ngày các chú bò của bác sản xuất được bao nhiêu lít sữa?

Bác nông dân:

– Anh hỏi con đen hay con trắng?

Anh phóng viên:

– Con đen ạ?

Bác nông dân:

– 10 lít.

Anh phóng viên:

– Vậy còn con trắng?

Bác nông dân:

– Cũng 10 lít.

Phóng viên:

– Vậy một ngày bác cho chúng ăn bao nhiêu kg cỏ khô ạ?

Bác nông dân:

– Anh hỏi con đen hay con trắng?

Anh phóng viên:

– Con đen ạ?

Bác nông dân:

– 10 kg.

Anh phóng viên:

– Vậy còn con trắng?

Bác nông dân:

– Cũng 10kg.

Hơi khó hiểu, phóng viên hỏi bác nông dân:

– Thưa bác, nếu cả 2 con bò giống nhau, tại sao bác lại phải hỏi lại là con đen hay con trắng ạ?

Bác nông dân:

– À, bởi vì con đen là của tôi.

Phóng viên:

– Còn con trắng ạ?

Bác nông dân:

– Cũng là của tôi.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *