Trời thì nắng, mình thì đang buồn ngủ bỗng nhiên chuông điện thoại reo:
- Alo anh đang đâu đấy!
- Anh đang ở phòng nằm ngủ cho mát thôi.
- Anh uiiiii em đóiiiiiii
Chữ i kéo dài, ừa nghe cũng đáng yêu đấy nhưng hơi nắng nên là: - Đói thì em tự đi mua gì mà ăn? Kể với anh làm gì?
- Anh hết yêu em, hết thương em rồiiiiiii.
Lại chữ i kéo dài, thôi thì gọi là tạm thương, tạm yêu vậy… - Vậy e muốn ăn gì?
- Em thích ăn mấy cái lặt vặt.
Nghe kèo này có vẻ đơn giản: - Lặt vặt là những gì?
Mọi người chắc sẽ ko đoán đc câu trả lời sẽ là như này đâu: - 30 CÁI NEM RÁN, 50 TRỨNG CÚT XÀO ME, 2 KHOAI TÂY CHIÊN, 1 NGÔ CHIÊN, 20 CÁI CHÂN GÀ, 2 NGAO HẤP…
- Khoan, anh hỏi thật em nhìn anh giống cái menu ko?
- Dạaaaa!
- Em mua cho cả xóm trọ ăn à! CHỊU, vừa phải thôi, đang ngủ ngon thì lắm chuyện.
Sau đó thì giận mình im lặng đến giờ này là gần 3 ngày rồi. Mình kệ m*, cái gỉ thì cái chứ làm gì có cái chuyện chiều như vậy, tiền có, ship có, ko gọi, bắt giữa trưa gần 12h đi mua đồ ăn ship tận phòng cho. Next, đi ngủ cho khoẻ, nắng nôi yêu đương kiểu này mệt mỏi….?♂️