HAI ANH MÀY ĐÃ BỎ RƠI BA MẸ, MÀY CŨNG SẼ BỎ RƠI BA MẸ À?

Chào mọi người, hôm nay em chỉ muốn tâm sự đôi lời, vì em cũng không biết nên đăng ở đâu.
Năm nay em đang học 12, em sắp thi Đại học. Ngày trước em hay mong mình mau lớn, đi đây đi đó, rồi tự lập cuộc sống nhưng dần dần, em chỉ mong từ từ thôi, chậm lại một chút, vì em sắp phải xa ba mẹ rồi, cứ nghĩ tới là em buồn rồi lại khóc.
Ba mẹ em sinh em trễ, 45 tuổi mẹ mới có em, nên khoảng cách tuổi giữa em với 2 anh là khá lớn. Ba mẹ cũng đã ngoài 60, nhưng ngày ngày vẫn cố gắng tiết kiệm từng đồng nuôi em lớn, nuôi em ăn học. Lương hưu mỗi tháng chỉ vỏn vẹn 2 người có 9 triệu, đôi lúc sẽ có thêm đồng ra đồng vô, nhưng chung quy là ba với mẹ phải tích góp từng đồng. Nhưng 2 anh của em không nhìn thấy điều đó, đã ngoài 30 nhưng vẫn vô tâm, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà đôi khi vẫn làm khổ ba với mẹ, không thấy ba mẹ đang cực khổ thế nào. Em là con gái nên cảm nhận nhiều hơn so với 2 anh, nên mẹ rất hay tâm sự với em như chỗ bầu bạn, cứ mỗi lần vậy em nghe xong lại trốn lên phòng nằm khóc, vì thương, mà còn bất lực vì chẳng thể làm gì.
Trong thời gian ôn thi, em có lười biếng, có mệt mỏi, cũng vô định chẳng biết đi đâu về đâu. Dạo gần đây, em cũng bị xao nhãng, nhưng bỗng dưng câu nói này từ đâu mà xuất hiện trong đầu, em ghi ra giấy, dán lên bàn, xem nó như 1 kim chỉ nam mà hướng. Em dặn lòng, mình phải làm được, và nhất định phải được. Và em xin để post này ở đây, ngày em đậu được Nhân Văn, em sẽ quay lại.
Cứ nghĩ mình sắp lên Sài Gòn rồi, chỉ còn ba với mẹ ở nhà, bữa cơm chỉ còn 2 người, là em lại khóc, em không kiềm được. Nhưng phải cố, để bù lại những năm tháng ba mẹ đã cố vì mình.
Xoài Ngon chia sẻ trong Cháo Hành Miễn Phí

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *