TA GẶP NHAU VÀO MỘT BUỔI CHIỀU MÙA HẠ

“Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng,

Em chở mùa hè của tôi đi đâu,

Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…”

Đang bước đi lang thang trên hè phố, vô tình ánh mắt tôi vô tình chạm phải hình ảnh một nhóm cô cậu học sinh đang nhặt những bông hoa phượng vĩ đỏ rực mà lòng tôi lại nao nao buồn. Tôi lại nhớ đến cậu.

Ta gặp vào nhau một chiều mùa hạ, tôi vô tình thấy cậu xếp hình con bướm từ những cánh hoa phượng rất đẹp, còn tôi thì không có biết làm, vậy là tôi đã ngỏ lời nhờ cậu xếp cho tôi một con. Cậu biết không, cánh hoa phượng ngày đó chúng ta cùng nhặt rồi xếp thành hình con bướm ép trên trang vở đến giờ tôi vẫn còn giữ đó. Chúng ta quen nhau nhờ những cánh hoa phượng đỏ nên đôi khi bắt gặp những cánh hoa phượng, tôi lại vô thức nghĩ đến cậu.

Những thước phim về cậu hiện dần lên trong đầu tôi, mờ ảo rồi rõ dần. Những buổi sáng đầu giờ cùng nhau học bài, làm bài tập, hình ảnh một cậu con trai kiên trì giảng bài cho một cô gái ngốc giải mãi không xong nổi một bài toán đơn giản. Rồi thì là những giờ ra chơi cùng nói chuyện, khi thì lại nô đùa với nhau dưới gốc cây phượng… còn rất nhiều những hình ảnh khác nữa.

Thời gian trôi nhanh thật đấy, chẳng có bao giờ chịu dừng lại chờ đợi ai cả, vậy là tôi với cậu đã chia tay được hai năm rồi. Tôi và cậu có lẽ chỉ là hai đường thẳng giao nhau, vô tình có duyên gặp gỡ, bước chung một đoạn đường, nhưng đến cuối cùng vẫn là chia ra hai ngả. Không biết cuộc sống của cậu bây giờ thế nào rồi, còn tôi thì vẫn thế. Có nhiều khi, tôi tự hỏi rất nhiều những câu hỏi về cậu nhưng cũng chỉ là tự hỏi mình vậy thôi. Hôm nay những ký ức về cậu lại ùa về, có lẽ người ta nói không sai, tình đầu chính là mối tình khó quên nhất.

Nhưng tôi sẽ không chọn cách quên đi cậu mà vẫn nhớ về cậu như thế, bởi khi con người ta càng cố quên thì sẽ lại càng nhớ đến mà thôi. Dù không thể cùng nhau đi đến cuối đường những được đi cùng cậu một đoạn thôi tôi cũng thấy rất vui rồi. Con người ai rồi cũng phải học cách chấp nhận rằng: Trên một đoạn đường dài chúng ta đi sẽ gặp rất nhiều người, có người đến, có người đi, có người ở lại. Trên đoạn đường của tôi, cậu đã đến và đem lại những màu sắc mới cho cuộc đời tôi, rồi cậu rời đi để lại trong tôi những hồi ức đẹp đẽ với sự ngây ngô, hồn nhiên và trân thành trong mối tình đầu. Cảm ơn cậu vì quãng thời gian đó đã ở bên cạnh tôi! Chúc cho cậu trên đoạn đường mới sẽ luôn hạnh phúc và sớm thực hiện được ước mơ của mình!

Mộc Lê

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *