Mình học ở Đà Nẵng, thuê trọ chỗ chị tính đến nay là 2 năm rồi. Phòng mình ở 1 tháng là 1tr5, rộng rãi, sạch sẽ và an ninh tốt. Chị chủ hiền lành, tốt bụng, văn minh lắm.
Năm vừa rồi dịch bùng lên mạnh, tháng 5 mình phải vác vali về quê vì trường cho nghỉ. Tháng đó chị giảm cho mình 500k. Sang tháng 6 vì không ở, chị chỉ thu 500k. Tháng 7,8,9,10,11, chị không thu tiền phòng 1 đồng nào luôn. Chị bảo dịch bệnh ai cũng khó khăn, chị cũng khó khăn nhưng chị vẫn thương và không thu tiền của mấy phòng đã về quê. Mình và bố mẹ thực sự rất cảm kích chị.
Tháng 12 mình ra lại Đà Nẵng vì có việc cần xử lý nên biếu chị chút quà quê. Chị luôn miệng cảm ơn, bảo “Mấy đứa con chị thích lắm”. Chị chỉ thu tiền phòng 500k. Ngay cả tiền điện tận 1tr3 (
lúc về mình không tắt tủ lạnh, để chạy nửa năm tiền điện tăng sảng hồn luôn á) chị vẫn hỗ trợ mình 1 nửa lận. Chị gọi mình thủ thỉ “Chị thấy tội vì em mới ra mà phải trả tiền điện nhiều quá, nên thôi chị chịu 1 nửa tiền điện nghe em. Rồi chuẩn bị em về quê ăn Tết, chị không thu tháng đó luôn”.
Người Đà Nẵng thật sự rất thân thiện và tốt bụng luôn, mình đã nhận được sự ấm áp của rất nhiều người, trong đó có chị chủ trọ là khiến mình xúc động nhất. Nên mình muốn lan tỏa bát cháo hành thơm phức này đến cho mọi người nà.
