Điều gì bạn từng làm hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt nhưng chưa bao giờ chia sẻ với ai?

Điều tui làm thật không ấn tượng mấy so với những bình luận mà tui đọc nãy giờ. Nhưng đây là một chuyện tui vừa mới làm hôm bữa.

Tui là thành viên của nhóm Sims trên FB, đây là nơi để mọi người cùng nhau nói về các trò chơi, các gói trò chơi mở rộng… Tui chú ý tới bình luận của một em gái, nói rằng gói yêu thích của bé là Thú cưng nhưng không đủ tiền để mua. Sau khi xem qua trang cá nhân, tui thấy em dành một tình yêu mãnh liệt dành cho loài ngựa. Thông qua những bức ảnh trên FB, tui biết được hoàn cảnh của em. Mẹ em bị tàn tật và điều kiện kinh tế của gia đình khá eo hẹp. Tui cảm thấy bản thân mình may mắn, vì khi bằng tuổi em ấy, nhà tui cũng khá giả nên tui đã sở hữu các gói mở rộng vào ngày phát hành luôn. Và tui chơi The Sims như kiểu để thư giãn sau những giây phút học tập mệt mỏi trên ghế nhà trường. Tui nghĩ em gái này cần nó để giải trí hơn bao giờ hết. Vì vậy, tôi đã mua toàn bộ gói mở rộng, gửi cho cô ấy mã kích hoạt, liên kết đến video hướng dẫn sử dụng trên YouTube, kèm một tin nhắn nhỏ, nói rằng: “mình hy vọng bạn sẽ thích chúng, hãy giữ mãi nụ cười trên môi nhé!”

Tui thực sự mong cô ấy nhận được những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

>u/anomalia_temporalis (7 points)

Thật tuyệt vời! Chúc bạn có một cuộc sống hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười nhé.

_____________________

u/SleepsLikeACat (1.5k points – x2 wholesome – x1 hugz)

Tôi đã vô cùng căng thẳng và phải mất đến một ngày để ổn định tinh thần. Tôi dự định sẽ đến gặp mẹ để khóc một trận rồi đi ngủ. Cuối cùng, hai mẹ con tôi đã đến trung tâm mua sắm, mặc dù kinh tế khá eo hẹp nhưng mẹ vẫn muốn mua bữa ăn trưa cho tôi (chúng tôi chia nhỏ hóa đơn). Mẹ tôi chợt nhận ra rằng bà ấy đã đánh mất một tờ 50$ khi đang đi loanh quanh mấy chỗ bán hàng. Lồng ngực bà ấy như có gì đó thắt lại, tâm trí vô cùng hỗn độn.

Tôi đã gom lại những tờ tiền lẻ của mình để đưa cho một nhân viên thu ngân gần đó, nhờ cô ấy đổi cho tôi tờ 50$ mới. Tôi gấp tờ tiền lại như cách mẹ tôi làm và ném nó xuống gầm ghế xe hơi của bà ấy. Ngày hôm sau, mẹ gọi cho tôi với tâm trạng vui mừng đến mức vỡ òa vì đã tìm thấy tờ 50$. Bà ấy nói rằng, nếu không có số tiền này thì chi tiêu của cửa hàng tạp hóa trong tuần sẽ khá chật vật.

Việc mẹ đưa tôi đi chơi ngày hôm đó đã khiến tinh thần tôi tốt lên hẳn, không còn trạng thái suy sụp như hôm trước nữa. Tôi nghĩ 50$ đó chỉ là một khoản phí nhỏ, không thể đặt lên bàn cân để sánh được với những gì mà mẹ đã làm cho tôi ngày hôm đó.

>u/jiff_extra_crunchy (291 points)

Những gì bạn nhận lại được không chỉ là 50$ đâu. Món quà lớn nhất của bạn là tình yêu thương của mẹ á, và mình nghĩ bạn cũng là niềm tự hào to lớn của bà ấy vì đã dạy dỗ con mình nên người. Đọc comment của bạn khiến mình cảm động mà bật khóc luôn í.

>u/dksmska (9 points)

Ahhhh bồ làm tui nhớ mẹ quá điiii!!!!!

>u/anomalia_temporalis (67 points)

Tuyệt vời quá. Nghĩ tích cực thì bạn đã làm cho người mẹ cảm thấy hạnh phúc, đồng thời có ai đó đang gặp khó khăn sẽ cần 50$ mà mẹ bạn đánh rơi á.

_____________________

u/EJX713 (1.3k points – x1 love! – x1 wholesome)

Tui thì đã mua thuốc isulin cho con của một người phụ nữ xếp hàng phía trước tui ở tiệm thuốc tây. Tui chứng kiến chị ấy (mẹ đơn thân) rơi nước mắt vì không có đủ 200$ để thanh toán cho chi phí thuốc tháng này. Tui cho chị số điện thoại của tui và nói rằng hãy gọi cho tui trong vài ngày tới. Chuyện này kể cũng vài năm trước rồi á. Bây giờ cô gái mạnh mẽ ấy đã trở thành quản lí văn phòng, làm chung công ty với tui á. Chị ấy cũng kiếm đủ số tiền để mua những gì mình cần/thích rồi, và còn trở thành một trong những người bạn thân thiết nhất của tui luôn nè. (Ngoài ra, cô ấy cũng mua được bảo hiểm loại tốt nhất cho chính mình và con trai nữa). Tui mong các bạn hiểu được sự tử tế mà chúng ta cho đi ngày hôm nay, ít nhất sẽ thay đổi được cuộc sống của ai đó vào ngày mai á!

>u/anomalia_temporalis (9 points)

TUYỆT VỜI quá điiiii!

_____________________

u/DuchessofKircaldy (274 points)

Khi đang tìm xe ở bãi đỗ xe của một trung tâm mua sắm, tôi vô tình bắt gặp một người phụ nữ với rất nhiều túi đồ đang loay hoay tìm cách để băng qua bãi đậu xe. Không bao lâu sau, cô ấy cũng bắt gặp ánh mắt của tôi nhìn về phía cô ấy, tôi luống cuống giải thích rằng mình không cố ý nhìn chằm chằm như vậy đâu. Bề ngoài là thế nhưng trong đầu tôi đang cố nghĩ cách hỏi xem cô ấy có muốn tôi cho quá giang về nhà không. Tôi không muốn ép đâu nhưng vì tôi đang rảnh và cũng không có nơi nào cần thiết phải đến nữa. Tôi từng trải qua tình huống giống như vậy nên tôi hiểu sự khó khăn khi đi mua sắm mà không có xe hơi. Thật may, cô ấy đã đồng ý. Chúng tôi trò chuyện trong suốt quá trình xe chạy, tôi cảm nhận cô ấy đúng là một người tốt. Kể từ sau chuyến đi đó, tôi chưa từng gặp lại người phụ nữ đó, và cũng chưa kể với ai chuyện này vì tôi không muốn người khác hiểu sai ý của tôi, tôi không muốn được tán dương, khen ngợi hay vì bất kì điều gì cả.

*note: người kể chuyện là nữ nha

_____________________

u/Kitty_Peets (424 points – x1 silver)

Tôi sẽ đến các cửa hàng đồ chơi, tìm những món mà tôi đã thích khi còn nhỏ, tôi mua chúng và sẽ tặng nó cho những đứa trẻ khác.

_____________________

u/Biomaster09 (400 points – x1 hugz)

Khi tôi còn làm nhân viên bán lẻ tại một cửa hàng tạp hóa của Walgreen ở Denver, có một cụ bà với dáng người nhỏ nhắn, tên là Maggie. Bà thường đến vào thứ Hai và thứ Sáu hàng tuần để đi mua các loại nhu yếu phẩm. Bà ấy đi lại không tốt, vì vậy tôi đã cố gắng giúp bà bằng cách đẩy xe hàng và gọi bà lên phía trên để không phải xếp hàng chờ đợi như những người khác.

Một lần nọ, bà ấy nói rằng nhà của mình cách cửa hàng một đến hai căn nhà, và sau đó tôi cũng được biết chính xác địa chỉ. Bà thực sự chỉ rời khỏi nhà để đi mua hàng tạp hóa. Trong suốt hai năm tôi làm việc ở đây, bất cứ khi nào tuyết rơi vào thứ Hai hoặc thứ Sáu, tôi luôn dậy thật sớm để dọn dẹp tuyết trên bậc thềm nhà của bà và trên vỉa hè của Walgreen’s, để bà ấy có thể an tâm đến cửa hàng mua đồ mà không phải sợ đống tuyết dày đặc kia nữa.

_____________________

u/LaVieLaMort (2.6k points – x3 helpful – x1 wholesome – x1 faith in humanity restored)

Tôi chưa từng kể cho chồng tôi nghe chuyện này luôn.

Chuyện là tôi làm việc ca đêm. Vào một đêm trước khi làm việc, tôi dừng chân ở Walmart để mua một vài món ăn nhẹ, v.v. Anh chàng trẻ tuổi này đã đứng trước mặt tôi ở bãi đậu xe, anh ngỏ ý xin của tôi một ít tiền. Tôi nói rằng rất tiếc vì tôi không có tiền mặt trong người.

Bên ngoài trời lạnh cóng. Ở nơi tôi sống, vào mùa đông gió thổi rất mạnh và lạnh đến mức bạn gần như bị đóng băng luôn á.

Tôi vào trong Walmart, sau đó ngoái lại thì vẫn thấy anh ta đứng ở bãi đậu xe. Thấy vậy, tôi mới bảo anh ấy đi theo tôi và đợi ở bên trong cửa hàng McDonald’s. Tôi vào khu mua sắm, mua cho anh ấy bộ quần áo dài, áo giữ nhiệt, tất len và găng tay. Sau đó quay lại, đưa đồ và mua cho anh ấy một bữa ăn tại McDonald’s. Anh cảm ơn tôi vì chiếc áo, nó ấm đến nỗi khiến đôi mắt anh ngấn lệ. Lúc rời khỏi McDonald’s, có một người phụ nữ đã đến bên, đặt bàn tay của cô ấy lên tay tôi và nói “Bạn đúng là người tốt. Tôi đã thấy những gì bạn làm ban nãy đến giờ”. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu và bước đi. Tôi làm như vậy không phải để ai công nhận, cũng không cần ai tuyên dương. Giữa lúc anh chàng ấy khó khăn, cần cái gì đó để vượt qua. Cảm thấy bản thân có khả năng nên tôi đã không ngần ngại giúp đỡ, và cũng không mong anh ấy sẽ đền đáp. Vậy thôi à

_____________________

u/thatgirlmocha (7.4k points – x1 gold – x7 silvers – x6 helpful)

Mẹ tôi vừa mất hồi đầu năm và tôi vẫn đang cố gắng vượt qua nỗi đau khi mất người thân này. Tuần đầu tiên tôi đi làm sau thời gian nghỉ phép, một đồng nghiệp đã đưa cho tôi một tấm séc trị giá vài trăm đô la như một cử chỉ tử tế. Tôi thực sự choáng ngợp trước sự hào phóng của cậu ấy.

Tuần sau, tôi đến phòng nghỉ để tìm một kỹ thuật viên. Cô ấy mang vẻ mặt thất thần vì cảnh sát vừa gọi điện thoại, nói rằng anh trai cô đã bị sát hại vào đêm hôm trước. Cô gái ấy vừa mới chuyển đến thành phố của chúng tôi chỉ mới một năm, và cô cũng không có bất kỳ người thân hay họ hàng nào ở gần đây cả. Khi để cô ấy ôm và khóc trên vai, tôi đã đặt một chuyến bay về nhà cho cô ấy. Chuyến bay ấy trị giá vài trăm đô la vì cô ấy đến từ một thị trấn nhỏ, và đó cũng là chuyến bay cuối cùng của ngày hôm đó. Tôi bảo cô ấy về với gia đình và cho tôi biết khi nào cô ấy sẵn sàng quay trở lại. Tôi không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính xác là ước nguyện cuối cùng mà mẹ muốn tôi thực hiện thay cho bà.

____________________

Dịch bởi: Ngo Pham Phuong Thao

Hồi làm ở công ty cũ mình có lụm được một bé mèo ở bãi gửi xe. Em bé ốm nhom nhách, xách về nhà mấy hôm thì chả hiểu bị làm sao mà áp xe nguyên 1 cục dịch to bằng cái đầu nó ở phần tiếp giáp ức với chân trước 🥲 Hồi đó mình cũng mới đi làm được hơn năm, lương đâu đó 7 trịu, nhà còn 2 con mèo nữa nhưng vẫn nghiến răng bỏ hơn 1tr ra chữa cho con nhóc. Sau đó cỡ 1 tháng, nó béo mượt mập mạp rồi thì có chị người quen nhận nuôi. Nó về làm vương làm tướng nhà đấy đến tận lúc chết.

Khu trung tâm chỗ mình có 1 anh câm bán bánh ngọt, ngày nào anh cũng xách xô bánh đi bộ khắp nơi để chào bán nhưng mà vẫn vui vẻ yêu đời lắm. Gặp ai cũng hầy hầy (ý mời mua bánh) rồi cười.Hồi sv còn nghèo thì mình hay mua giúp ảnh vài cái. Giờ thì ảnh quen mặt mình lần nào thấy mình ngồi cf cũng gọi. Lần nào mình cũng mua hết cả xô (cái có 5k à) rồi chia miễn phí cho mấy bạn ún cf, trà sữa gần đó. Nhờ mọi người thấy ảnh thì mua giúp vài cái. Bánh ảnh ngon lắm mà rẻ nữa, lúc nào cũng niềm nở.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *