Mint mẩu yêu của mẹ ơi,
Thực tâm, trước đó chưa bao giờ mẹ nghĩ mình sẽ trở thành mẹ của một em bé khiếm thính cả. Nhưng 5 tuần qua, kể từ ngày mẹ nhận kết quả con bị điếc bẩm sinh, mẹ đã trở thành một thành viên của hội cha mẹ trẻ khiếm thính… mẹ từ việc chấp nhận con có một mã code định danh đến vui vẻ thừa nhận.
5 tuần qua cũng là 5 tuần mẹ trải qua đủ các cung bậc cảm xúc: từ đau buồn, ân hận, tự dằn vặt bản thân… để giờ đây mẹ cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc vì con chỉ đơn thuần là có một đôi tai đặc biệt hơn một chút! Những trải nghiệm đó mẹ chẳng thể nào quên được!
– 25/5: sau những lần gọi con rất nhiều mà không thấy con quay đầu và có phần chậm nói, bố mẹ quyết định mang con đến nhi TW để kiểm tra thính lực. Vì dịch nên chỉ có bố cùng con đi kiểm tra thính lực, tai mũi họng, tâm lý… mẹ ngồi ngoài đợi mà lòng đầy lo lắng. Mẹ sợ con thật sự có vấn đề về tai… khi bố nhắn tin cho mẹ chỉ vỏn vẹn “không ổn rồi mình ơi”. Mẹ oà khóc. Cầm kết quả trên tay ghi “Câm điếc bẩm sinh” mẹ đã sụp đổ… Bố bảo bác sỹ nói một tai phải còn chút thính lực, con có thể đeo máy trợ thính để nghe được âm thanh. Tai trái con phải cấy điện cực ốc tai và chi phí khoảng 700 triệu. Mẹ suy sụp…. cứ ngồi một mình là mẹ lại khóc. Mẹ tự dằn vặt bản thân mình đã không giữ gìn sức khoẻ tốt khi mang thai… dằn vặt và hối hận khiến mẹ mất ngủ và căng thẳng…. mẹ như quả bom nổ chậm mà bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung ra….
– 27/5: ngày con đeo máy trợ thính đầu tiên. Lúc đầu, con có vẻ hoảng khi lần đầu tiên nghe được âm thanh rõ và to đến vậy. Nhưng con chỉ khóc một lúc thôi, sau đó là cảm giác hứng thú với mọi vật. Nhìn con cười lắc lẻ khi nghe tiếng quả bóng nhựa đập sàn mà bao nhiêu u buồn của mẹ tan biến. Mẹ biết mẹ không nên buồn đau nữa, giờ là lúc phải lấy lại âm thanh cho con.
– Từ 28/5 đến trước 10/6 là quãng thời gian cả nhà mình tha lôi nhau đi đến các hãng ốc tai điện tử để tìm hiểu, nghe tư vấn và đi đến bệnh viện. Mẹ vẫn nhớ giữ trưa nắng của hè Hà Nội, bố mẹ cắp con đến bệnh viện tai mũi họng trung ương sau một hồi khám từ Nhi TW. Giữa trưa nên chỉ khám được khoa cấp cứu, vào phòng khám, bác sĩ hỏi cho con khám gì. Mẹ trình bày là muốn cấy ốc tai điện cực. Bác sĩ ấy mà mẹ chưa kịp hỏi tên đã bảo rằng: muốn cấy ốc tai thì nên tìm bác sĩ CMT ở đại học Y, bác ấy là chuyên gia đầu ngành. Giờ tôi ghi cho chị tên bác sĩ xong về tự liên hệ với bác, còn khám ở đây cũng không giải quyết gì cả nên tôi sẽ trả phiếu khám để nhà mình ra quầy nhận lại tiền. Muốn cấy ốc tai thì nhà mình xác định tốn kém lắm, lên đến tiền tỉ đó….”. Mẹ cảm thấy Hà Nội vẫn còn chút yêu thương cho mẹ, giúp mẹ gặp được những người thật tốt!
– 10/6 đến 19/6: con nhập viện làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử. Con phải đến sớm trước một ngày để lấy máu xét nghiệm lại vì chỉ số khó đông máu của con cao. Cũng may là con vẫn được tiến hành phẫu thuật bình thường. Dù mới hơn 19 tháng tuổi nhưng con hiểu chuyện vô cùng. Con phải nhịn ăn nhịn uống từ 10 giờ tối đến sáng hôm sau đi phẫu thuật mà đêm đó, con chỉ dám khóc nhỏ đòi mẹ. Con chẳng dám khóc to vì sợ phiền các ông bà bệnh nhân khác. Mẹ sẽ chẳng thể nào quên được cảm giác giữ chặt con trong lòng để tiêm gây mê… nhìn con ngủ dần trên bàn mổ… rồi khi con hết thuốc mê, con khóc đòi mẹ, đòi ti trong phòng hồi sức mà phải sau một giờ con mới được ti mẹ, con mới thôi khóc….. Những ngày sau đó, con thật mạnh mẽ, vui vẻ. Con tràn đầy năng lượng tích cực nên ai cũng mến con. Tối đến con hay chạy lòng vòng quanh 3 khoa TMH- RHM – U Bướu nên nhiều cô chú ông bà biết con lắm. Ai hỏi con cũng hớn hở cười
– Từ 19/6 đến giờ là thời gian con chờ bật máy. Tuần tới là con sẽ được bật máy. Mẹ hồi hộp không biết lần đầu tiên con nghe thấy âm thanh như thế nào nhỉ?
Chỉ vỏn vẹn gần 5 tuần thôi mà cho mẹ thật nhiều cảm xúc. Mẹ biết ơn thời gian qua vì đã cho mẹ biết trân trọng những gì mình đang có.
Mẹ từng oán hận tại sao ông trời lại bất công với mẹ như vậy? Nhưng những ngày ở viện, những ngày tha lôi con đi đến các trung tâm máy trợ thính, mẹ biết mình vẫn còn rất may mắn.
– Ít nhất, con không mắc thêm vấn đề gì khác ngoài bị mất thính lực!
– Ít nhất là mọi người vẫn rất yêu thương con. Khi nghe tin con bị như vậy, cần khoản tiền lớn để chữa trị, cả hai bên ông bà họ hàng nội ngoại đều dang tay ra giúp đỡ nhà mình. Rồi cả những người bạn của bố mẹ mà chẳng mấy khi nói chuyện cũng thăm hỏi động viên. Mẹ thấy biết ơn vì trong tình hình dịch bệnh khó khăn như vậy mà mọi người vẫn sẵn lòng giúp đỡ gia đình mình.
Vậy nên, con hãy nhớ mọi người luôn rất yêu thương con và gia đình là nơi không ai bị bỏ lại phía sau cả!
Mẹ chưa bao giờ mất niềm tin vào con cả!
Mẹ luôn tin tưởng vào chàng trai bé nhỏ của mình sẽ luôn vui vẻ, lạc quan sống!
Mẹ cũng luôn tự hào về em bé của mẹ, một em bé vô cùng dũng cảm và hiểu chuyện!
Mẹ chỉ luôn cảm thấy thương con vì để có được một trạng thái bình thường, con phải chịu đau đớn và phải cố gắng thật nhiều!
Nhưng mẹ biết con trai của mẹ sẽ vượt qua được tất cả và sống thật vui vẻ, hạnh phúc!
“Mint ơi, mẹ luôn ở đây, ngay sau lưng con thôi!”
Chàng trai bé nhỏ đáng yêu của mẹ luôn vui vẻ và mạnh khoẻ nha!
Hạnh phúc của mẹ là được cố gắng vì con!
Yêu con nhiều!
Nguồn: Ngọc Bích / YÊU BẾP