Cảm giác khi dùng LSD thế nào?
Link qr : https://qr.ae/pNnfrn
Trả lời : Anonymous
Tôi ghét phải ẩn danh nhưng tôi không muốn công khai mình sử dụng chất kích thích. Từ trước đến giờ tôi không hứng thú với các chất kích thích – Tôi rất ít khi bia rượu hay hút hít.
Tôi là một doanh nhân công nghệ và đã tò mò về LSD từ hồi tôi đọc tiểu sử của Steve Job. Steve dùng khá nhiều LSD trong những năm đầu và ông thường nói đó là một trong top 3 những trải nghiệm của cuộc đời ông. Điều này kết hợp với nghiên cứu của tôi về đề tài này đã dẫn đến lần thử LSD vào thứ sáu, một vài ngày trước.
Mục tiêu chính của tôi là khám phá tâm trí mình và xem LSD có thể hỗ trợ như một công cụ tự cải thiện bản thân không.
Đây là những gì đã xảy ra:
Một vài tuần trước tôi có hỏi bạn thân của mình, người dùng kha khá LSD, để xin một ít và kiếm một buổi tối thoải mái cho bọn tôi.
Chúng tôi chọn tối thứ sáu và gặp nhau tại nhà một người bạn khoảng 9h tối.
Lúc đó có tôi, anh bạn phê pha, một người bạn khác và bạn gái tôi. Chỉ có tôi và anh bạn đam mê acid (chỉ LSD) là dùng LSD.
Chúng tôi dùng LSD ngay lập tức và nằm thư giãn. Tôi và bạn gái đang đói thế là chúng tôi đặt burger tại một hàng địa phương.
Trong giờ đầu tiên, tôi không cảm thấy gì khác thường. Khi burger đến, tôi cảm thấy gì đó lạ lạ: cảm giác tê ngứa chân tay, thị giác thay đổi (giống như đeo lens “mắt cá”), và thay đổi trong hành vi của tôi – tôi bắt đầu cười rất nhiều. Những gì xảy ra sau đó thì thật dữ dội.
Tôi đang ăn burger thì cảm thấy miệng và cổ họng tê dại và không thể ăn nổi. Ăn hết cái bánh đó với tôi là cả một nỗ lực và sự tập trung.
Lúc đó vào khoảng 10:40 tối khi tôi bắt đầu mất kết nối với thực tại và rơi vào trạng thái mơ mộng. Tôi vẫn ở trong phòng và mọi người nhìn vẫn thế, nhưng giống như khi mơ, tôi không biết mình là ai và tôi mất khả năng nói thành câu.
Tôi và bạn mình “quyết định” đi dạo. Bên ngoài trời thật tuyệt vời.
Thời tiết rất lạnh nhưng tôi không lại cảm thấy lạnh. Cái lạnh được cảm nhận như sự tươi mới, và nó khiến tôi cảm giác như mình đang sống.
Những màu sắc trở nên cực kì sống động – mặt trăng lúc đó đang tròn và nhìn thật tuyệt vời. Không khí cực kì trong lành. Những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Tôi và bạn tôi không còn là chính mình. Chúng tôi chỉ là hai con người đang dạo quanh khu phố nhỏ của mình. Thỉnh thoảng tôi dẫn đường, thi thoảng thì anh ấy làm. Nó thật tuyệt vời và thuần khiết.
Nhớ lại thì, cả cuộc [1]hành trình như đã được lên kế hoạch. Tôi cảm thấy mình như đang trên một hành trình dẫn tôi đi từng bước một, như một câu truyện, một cấp độ mới của sự hiểu biết. Nó như là tính cách của tôi hoàn toàn tan rã và tôi phải xây dựng lại trong chuyến đi đêm đó.
Chúng tôi bắt đầu đi lúc 9:45 và đi đến tận nửa đêm. Cảm nhận về thời gian trở nên thật điên rồ – hai tiếng đồng hồ với tôi dài như 24h.
Trong giai đoạn này tôi “học lại” cách nói, cách giao tiếp, khi nào và cách để gây sự chú ý và lấy thứ tôi muốn theo cách của riêng mình. Nói ngắn gọn, tôi đã học lại những điều cơ bản nhất của xã hội.
Khi gần kết thúc cuộc đi dạo đầu tiên thì tôi nhận ra cuộc [1]hành trình này là về tầm quan trọng của sự tự thể hiện bản thân.
Sau cuộc đi dạo đầu tiên với bạn, tôi quyết định sẽ ra ngoài lần nữa. Tôi thì nhìn tệ lắm rồi nhưng vì tôi thất vọng quá, nên họ miễn cưỡng để tôi đi. Bạn gái tôi quyết định đi cùng để giữ tôi an toàn, và thế là chúng tôi đi cùng nhau.
Cuộc đi dạo của rất ý nghĩa đối với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật gần gũi với em như thế và kinh nghiệm này mang lại rất nhiều ý nghĩa với mối quan hệ của chúng tôi.
Khi trở lại, tôi gần như muốn đi lần thứ 3 ngay. Tôi có vấn đề về giao tiếp, và tôi cảm thấy ham muốn thể hiện bản thân sâu sắc, để nói những gì tôi phải nói. Cách duy nhất tôi có thể làm là dùng sự tự do của mình và ra ngoài. Lần này tôi muốn đi một mình, thế là tôi ra khỏi nhà. Nhưng ngay khi ra ngoài, tôi nhận ra mình quá sợ hãi để đi. Thay vào đó tôi ngồi trước hiên nhà. Bạn gái tìm thấy tôi ngồi sợ sệt bên ngoài và mang tôi vào.
Ngồi trong nhà một thời gian, tôi không thể nói gì hay hiểu cuộc trò chuyện nào của mọi người. Tôi vẫn cảm thấy rằng tôi nợ bản thân mình một cuốc đi bộ một mình, và mất một khoảng thời gian để tôi lấy hết can đảm và đi.
Cuối cùng thì tôi chạy đến một công viên địa phương. Tôi tìm thấy một cái xích đu và ngồi. Tại đó, bản ngã của tôi bắt đầu trở lại. Khi đang ngồi ở công viên thì bỗng nhiên tôi cảm thấy một cơn thúc dục mình lấy điện thoại ra và bắt đầu viết. Những gì tôi viết chỉ có thể mô tả là một cuộc hội thoại với chính bản thân mình – một phần bản ngã trong tôi, và bất cứ thứ gì đang điều khiển cơ thể mình.
Tôi nghe thấy một vài người đang đến thế là tôi quay lại căn nhà. Lúc này bạn gái tôi quyết định đã đến lúc ra về. Em thuyết phục tôi lên xe và em cầm lái.
Trong khoảng thời gian đó (tầm 1h sáng) tôi bắt đầu lấy lại sự kiểm soát. Tại thời điểm này tôi trở nên kiểm soát hơn và nó trở thành một trải nghiệm trí tuệ. Sự tập trung và khả năng nói của tôi vẫn tệ như vậy, nhưng ít nhất tôi đã biết mình là ai.
Hơn thế nữa, dòng chảy của những suy nghĩ sâu sắc và những ý tưởng bắt đầu chảy trong đầu tôi. Tôi đã hiểu mục đích của cuộc sống. Tôi hiểu con người và cả động vật. Tôi hiểu thế nào là nghệ thuật.
Lúc về nhà khi em đã ngủ thì tôi vẫn thức. Giai đoạn này của cuộc [1]hành trình cảm giác như trong phim Limitless. tôi cảm thấy như đã giác ngộ và khôn ngoan hơn, tràn đầy những ý tưởng sáng suốt và sự hiểu biết cùng một lúc như một đứa trẻ đang khám phá thế giới vậy.
Đây là những gì tôi đã làm:
1. Tôi ngồi lại và viết ra những ý nghĩ của mình.
2. Tôi bị vài chấn thương cứ lặp đi lặp lại ở tay. Trong giai đoạn siêu nhạy cảm của mình, tôi đột nhiên cảm nhận được dòng chảy của máu, hoặc năng lượng, trong cơ thể. Tôi có thể chẩn đoán vị trí khiến tay tôi bị đau thực ra đến từ phần lưng trên và cổ tôi. Tôi sẽ vẫn phải đi kiểm tra thêm nhưng tôi khá tự tin về sự quan sát của mình.
3. Tôi hiểu âm nhạc và nghệ thuật. Tôi THẬT SỰ hiểu. Tôi bắt đầu nghe được sự khác biệt giữa âm nhạc được truyền cảm hứng và âm nhạc không được truyền cảm hứng.
4. Lần đầu tiên tôi thấu hiểu những con thú cưng của mình. Động lực, khao khát và linh hồn của chúng.
5. Tôi tắm nước lạnh và không hề cảm thấy lạnh. Tôi hiểu lạnh chỉ là cảm giác không thoải mái và tôi bắt đầu tắm nước lạnh thường xuyên từ sau hôm đó.
Tôi đi ngủ lúc 6h sáng và thức dậy lúc 11h. Tôi cảm thấy mình như được khai sáng và hạnh phúc. Tôi đi dạo cùng bạn gái và nói cho em những điều mới mẻ về những dự định của chúng tôi và cả những khao khát. Tôi thấy mình như một vị thiền sư vậy. Những cảm giác này nhạt dần sau hai ngày, và cả những “hiểu biết” về những gì tôi đã học được. Tôi vẫn “biết” tôi đã học được những gì trong suốt [1]hành trình, nhưng tôi không “cảm nhận” nó theo cách tôi đã từng.
Một vài sự thay đổi vẫn giữ lại trong tôi 4 ngày sau đó. Gu âm nhạc của tôi đã thay đổi. Tôi không thể nghe nổi 75% những bài tôi từng thích và tự dưng tôi “nghe” được jazz và nhạc cổ điển.
Một vài sự thay đổi khác không ảnh hưởng đến ngày hôm nay, nhưng nó vẫn ở đó. Lấy ví dụ, mục tiêu sống của tôi từng là kiếm đủ tiền và nghỉ hưu sớm. Nhưng tôi không muốn thế nữa. Giờ tôi muốn đặt một cái gì đó vào ý thức của mọi người. Giờ, tôi muốn thể hiện bản thân và tạo ra những thứ tuyệt vời mà những người khác sẽ thừa nhận.
LSD thật là một thứ thuốc điên rồ.
[1]hành trình – trip: Những cảm nhận, nhận thức, ảo giác (hallucination) trong thời gian tác dụng của LSD.
*Bài viết không mang tính cổ súy sử dụng chất kích thích, và mình cũng không phải dealer. Đây cũng chỉ là một góc nhìn từ phía người trả lời câu hỏi. (Mình cũng chỉ mới biết LSD qua Sia)