Từ khi khai giảng đến nay, đây là lần đầu tiên Trịnh Thiên Dương bước lên tầng cao nhất của học viện Luật. Trịnh Thiên Dương cũng không muốn đi lên tầng 5 tự học, nhưng bởi vì các phòng học tầng dưới đều đã chật kín chỗ.
Ngày mai là thi học kỳ, số người tự học rất nhiều nhưng không ai lên tầng 5, có lẽ do nó cao lại không có thang máy. Trái ngược với tầng bốn đông người tấp nập, phía cửa cầu thang tầng 5 trống rỗng không một bóng người.
Vị trí cửa cầu thang vô cùng hẻo lánh và khá tối tăm, đèn không ổn định thi thoảng cứ nhấp nháy. Cầu thang thì rất tối, không có ngọn đèn nào, trống trải mờ mịt không nhìn thấy điểm cuối, thoạt nhìn chẳng khác gì lối vào địa ngục.
Cửa cầu thang rất cũ nát tựa như nhiều năm không được tu sửa. Thế nhưng mơ hồ có thể ngửi thấy mùi sơn gay mũi, giống như vụn gỗ cháy khét. Rõ ràng gần đây mới được sửa sang lại chút ít. Lãnh đạo học viện đã sớm có quy định không cho phép sinh viên lên tầng 5 tự học, nguyên nhân vì sao thì không ai biết. Chẳng qua những vấn đề không người giải đáp có nhiều lắm, nên các sinh viên không nghi ngờ gì.
“Sao cầu thang dẫn lên tầng 5 lại cao như vậy? Cảm giác 4 tầng đầu gộp lại cũng không cao bằng nó, hơn nữa còn không có đèn, tối muốn chết.”
“Nghe nói lúc trước có thang máy…”
“Thật hả? Vậy sao bây giờ…”
Trịnh Thiên Dương vừa đi lên cầu thang thì đụng phải một đôi nam nữ đang thì thầm với nhau.
“Nghe đâu… Trong thang máy có quỷ.” Nam sinh cười nói, chân mày hắn ta giật giật, vẻ mặt có chút xảo trá.
Nữ sinh cười khúc khích nói: “Tin anh mới là quỷ á.”
Tiếng cười của nữ sinh tựa như chuông gió, vừa trong trẻo lại có chút không hợp hoàn cảnh.
Học viện tổng cộng có 5 tầng, bốn tầng trước đều là các phòng học bình thường, mà tầng 5 chính là một nhà kho lớn. Trước kia từng có người hỏi qua nhưng đến nay vẫn không ai biết, rốt cuộc là đồ vật gì mà phải cần đến một tầng lầu để chứa.
Trên thực tế có hai phòng học lớn để trống ở tầng 5, nhưng rất ít người lên đó. Một học sinh mới như Trịnh Thiên Dường càng chưa từng bước chân vào.
“Anh cũng lên tầng 5 sao?” Nữ sinh hỏi nam sinh bên cạnh.
“Xã đoàn của bọn anh từng hoạt động ở tầng 5.” Nam sinh trả lời.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hả? Bọn anh chơi trốn tìm rồi ăn thịt nướng.”
“Haha, nghe vui nhỉ? Tầng 5 có phải rất lộn xộn không, em chưa từng lên đó.”
“Đúng vậy, nó rất lộn xộn và rộng lớn. Bọn anh chơi rất lâu, cuối cùng quỷ… là người sắm vai quỷ đã tìm được 11 người bọn anh trong suốt 4 giờ.”
“Con “quỷ” đó chắc ngu lắm. Mà các anh cũng chịu khó nhỉ, trốn đến 4 tiếng đồng hồ.”
“Đừng nói như vậy.” Nam sinh nhíu mày, “Trước kia em có từng nghe một học sinh bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần không?”
“Ừm, có nghe nói… Là học sinh trong trường chúng ta.”
Nam sinh thở dài: “Đó là xã trưởng của bọn anh.”
“Cái gì? Anh ta…”
“Chính cậu ấy là người sắm vai “quỷ”.”
Vẻ mặt nữ sinh hơi kinh ngạc, Trịnh Thiên Dương đi bên cạnh cũng khựng lại, không biết có phải bởi vì nghe thấy “quỷ”, nên sinh ra cảm giác sợ hãi bản năng hay không.
Nói tới đây, nam sinh hơi do dự rồi kể tiếp: “Cuối cùng khi cậu ấy bắt được anh trốn sau cái rương thì trò chơi cũng kết thúc, tất cả mọi người đều mệt mỏi kiệt sức. Thế nhưng xã trưởng không dừng lại, cậu ấy tiếp tục tìm kiếm, như thể ở đó còn có một người khác…”
“Hả? Là sao? Vừa rồi anh nói tổng cộng có 11 người…”
“Đúng vậy, cộng thêm xã trưởng là 12 người. Xã trưởng vẫn khẳng định rằng còn có một nữ sinh đang trốn, nhưng cậu ta không nhớ nổi tên.”
“Có phải xã trưởng của anh chưa đếm số người không?”
“Anh không biết, tóm lại là không bình thường. Cậu ta vẫn tiếp tục tìm, còn miêu tả hình dáng của cô gái kia, nhưng bọn anh không có ấn tượng…”
“A?”
“Theo lẽ thường, xã trưởng hẳn là rất quen thuộc với từng thành viên trong nhóm, không thể xuất hiện loại tình huống này…”
“Sau đó, bọn anh giúp đỡ đưa xã trưởng về ký túc xá, cậu ta vẫn luôn miệng nói bọn anh điên rồi, ngay cả bạn mình cũng không nhớ. Tất cả mọi người đều cảm thấy xã trưởng dường như bị mắc chứng ảo tưởng. Sau đó không biết cậu ấy tìm đâu ra một số điện thoại, nói đó là số của bố mẹ “nữ sinh” kia, cậu ấy đã gọi cho họ và nói con gái họ đã mất tích trong trường học. Kết quả, em đoán xem thế nào?”
“Thế nào?”
“Gia đình họ không có con gái, chỉ có đứa con trai vẫn đang học trung học.”
Nữ sinh thở dài nói: “Xã trưởng các anh đúng là điên rồi.”
“Có lẽ vậy.” Nam sinh lắc đầu, nói: “Tòa bộ sinh viên trong học viện không biết nữ sinh đó, chủ nhiệm lớp, phụ đạo viên, bí thư đoàn… chưa từng nghe nói có người này. Thậm chí còn đưa tư liệu sinh viên cho xã trưởng xem nhưng cậu ấy vẫn khẳng định là có. Bây giờ cậu ấy đã bị bố mẹ đưa đến bệnh viện tâm thần, cả ngày cậu ấy vẫn la hét: “Tôi không có sai, mau đi cứu cô ấy.”
“Anh ta cũng thật đáng thương.” Nữ sinh nói.
Nam sinh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Nhưng hôm đó đúng là có một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, cũng có thể là anh nghĩ nhiều. Lúc bọn anh ăn thịt nướng, thì phát hiện đã mang theo 13 bộ chén đũa, giống như thật sự thiếu một người.”
Sắc mặt nữ sinh tái nhợt, nói: “Đàn anh à, anh đừng có dọa người ta, chỉ mang dư một bộ chén đũa thôi mà.”
Nam sinh gật đầu nói: “Có lẽ chúng ta nghĩ nhiều rồi, tóm lại là không muốn nhớ tới chuyện hôm đó nữa.”
Nam sinh tiếp tục nói: “Sau đó học viện đột nhiên ban hành lệnh cấm sinh viên tổ chức hoạt động trên tầng 5. Dĩ nhiên, vốn không có nhiều người đi lên đó.”
“Nghe anh kể xong, tự nhiên em không muốn lên tầng 5 nữa.”
“Không sao, anh sẽ bảo vệ em.”
“Đàn anh, anh thật đáng ghét, mau bỏ cái móng heo của anh ra.”
Trịnh Thiên Dương im lặng nghe cuộc trò truyện của đôi nam nữ, ngón tay khẽ đẩy cặp kính, mồ hôi lạnh lấm tấm chảy ra. Hắn cảm thấy miệng lưỡi khát khô, trong lòng khẽ mắng một câu: “CMN, sao tầng 5 cao vậy?”
“Đàn anh, lúc trước ở đây có thang máy đúng không, chứ cao thế này thì ai leo cho nổi?” Trịnh Thiên Dương hỏi nam sinh.
Nam sinh trả lời: “Tám năm trước, khi xây dựng nghe nói có xây thang máy, lâu quá rồi ai biết có phải thật không. Nhưng hiện tại chắc chắn là không có rồi, lúc trước bọn tôi leo lên cũng mệt bở hơi tai. Chả hiểu vì sao lại hủy thang máy.”
Cầu thang tối tăm mờ mịt và không có đèn, ba người lấy điện thoại ra chiếu sáng.
“Bà nội nó, còn phải đi bao lâu?”
Trịnh Thiên Dương dùng đèn flash trên điện thoại soi đến phía trước, dưới ánh sáng lờ mờ chỉ thấy bụi bay khắp nơi, đằng xa thì tối om không nhìn thấy gì.
Nữ sinh chợt đề nghị: “Hay là tụi mình hát vài bài giải buồn đi, ai biết còn bao lâu mới tới.”
“Được, em hát trước đi.”
“Em gái cõng búp bê…”
“Vãi, đừng hát mấy bài kinh khủng vậy chứ…”
“Haha, vậy hát bài nào?”
Năm phút sau, Trịnh Thiên Dương thở hổn hển đứng nghỉ tạm ở lối vào hành lang.
Nam sinh lau mồ hôi, nói: “Đi khoảng 10 phút nữa sẽ tới.”
Trịnh Thiên Dương hít sâu một hơi, kinh hãi nói: “Thiệt hay giả? Nhìn từ bên ngoài cũng đâu có cao lắm? Sao lạ vậy?”
Nam sinh cười nói: “Học viện này có rất nhiều chuyện bí ẩn, cậu là sinh viên mới, chắc chưa từng nghe qua “Sự kiện giày cao gót đỏ, quỷ không đầu phòng 214, tóc bạc ở cửa thang lầu…” phải không? Ban đêm trong học viện ẩn giấu không ít thứ, quen là tốt rồi. Khi nào rảnh sẽ kể cho cậu nghe.”
Trịnh Thiên Dương rùng mình, bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.
“Hahaha, giỡn thôi, làm gì tà ma đến thế.” Nam sinh có vẻ rất hài lòng với biểu cảm của Trịnh Thiên Dương, “Đa số là do mấy đứa điên trong học viện bịa ra thôi, vì muốn trốn buổi tự học ban đêm nên nói chuyện ma quỷ với thầy cô. Nhưng mà có vài chuyện thật sự đã xảy ra…”
Trịnh Thiên Dương hít ngụm khí lạnh, nói: “Đàn anh, anh thật đáng sợ.”
“Ha ha, lá gan của cậu còn thua đứa con gái.”
Trịnh Thiên Dương bỗng cảm thấy xấu hổ, bản thân còn sợ hãi mấy thứ này hơn cả nữ sinh.
“Thôi, không tự học ở đây nữa là được rồi.” Trịnh Thiên Dương nói.
“Tầng dưới không có phòng trống, hai chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, bỏ ngang thì cũng tiếc, ngày mai còn phải thi học kỳ.” Nam sinh nói.
“Dạ, đàn anh, thể lực của anh thật tốt…” Trịnh Thiên Dương đột nhiên sững người, hoảng sợ nói: “Đàn anh, anh nói là “hai” chúng ta?”
Trịnh Thiên Dương nhìn bốn phía xung quanh, một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bắt đầu dâng lên, hắn cảm thấy mọi lỗ chân lông đều rét lạnh, tay chân lạnh lẽo, giống như bị ném vào hầm băng, không ngừng run rẩy.
“Đúng vậy, chẳng lẽ còn người khác sao?” Nam sinh nghi ngờ hỏi.
Trịnh Thiên Dương nâng mắt kính, hắn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình có thể đóng băng bất kỳ lúc nào. Hắn cố gắng bình tĩnh nhưng miệng vẫn khô khốc.
Trịnh Thiên Dương liên tục nuốt nước miếng hỏi: “Nữ sinh kia đâu?”
“Nữ sinh nào? Anh không hiểu cậu nói gì.”
Cả người Trịnh Thiên Dương ướt đẫm mồ hôi, đàn anh bên cạnh hắn vẫn thản nhiên như không có gì, tiếp tục đi lên tầng 5.
Trịnh Thiên Dương thở dồn dập, nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng. Hắn thầm nghĩ, một nữ sinh đột nhiên biến mất trước mặt hai người, nhưng đàn anh lại hoàn toàn như không biết gì về cô gái đó.
Từ lúc nãy cho đến hiện tại chỉ mới qua vài phút, hắn chắc chắn bản thân không phải đang nằm mơ. Cộng thêm sự kiện về xã trưởng vừa nghe được, Trịnh Thiên Dương cảm thấy vô cùng quái dị.
Đàn anh đi phía trước hắn, nhàn nhã ngân nga một bài hát, trong tay anh ta cầm xâu chìa khóa liên tục phát ra tiếng leng keng.
Tầng 5 trống trải vắng vẻ, chỉ có tiếng thở hổn hển của Trịnh Thiên Dương truyền đến trong bóng đêm yên tĩnh.
“Thằng nhóc này thể lực kém quá.” Đàn anh cười nói.
Trịnh Thiên Dương vội vâng dạ, trong lòng lại nghĩ: “Chẳng lẽ anh ta thật sự không nhớ nữ sinh kia? Hoặc là chuyện này giống như sự kiện của xã trưởng?”
Nghĩ tới đây hắn cảm thấy lạnh sống lưng, loại chuyện này càng nghĩ càng sởn tóc gáy.
“Mẹ bà nó, hôm nay đúng là gặp quỷ mà. Mặc kệ, trước coi sao đã rồi tính tiếp.”
Tầng 5 vẫn không có đèn, hai người đi bộ trên hành lang, phía trước có một tia sáng lờ mờ, đó cũng là nguồn sáng duy nhất, có lẽ phát ra từ trong lớp học nào đó. Tầng 5 rõ ràng rộng rãi hơn các tầng khác rất nhiều nhưng lối đi rất lộn xộn bừa bãi, nếu không nhìn dưới chân sẽ đá trúng những thứ tinh linh, trên mặt đất thỉnh thoảng truyền tới âm thanh lách cách của những lon bia rượu bị đụng ngã. Trịnh Thiên Dương cau mày đi phía sau đàn anh.
“Lối đi so với lúc trước còn bừa bãi hơn.” Đàn anh khẽ thở dài nói: “Học viên hẳn là nên dành thời gian lên đây dọn dẹp.” Đèn flash điện thoại trên tay anh ta di chuyển về phía trước, chiếu ra một đống chai lọ và rác rưởi.
Bỗng nhiên một loạt âm thanh truyền đến, nghe giống như có vật gì đó từ trên cao rơi xuống mặt đất, rồi đụng vào đống chai lọ chồng chất đối diện. Sau mấy tiếng *loảng xoảng* thì ngừng lại, kèm theo đó là tiếng vọng liên tiếp, vài giây sau, cả không gian lâm vào yên tĩnh quỷ dị.
Hai người liếc nhìn nhau và thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Đàn anh khẽ ho khan (lập tức có tiếng vọng lại), nói: “Chắc là con chuột.”
Trịnh Thiên Dương mở to hai mắt, kinh hãi nói: “Đàn anh, anh không cảm thấy tiếng vọng rất khác thường sao?”
“Khi chúng ta nói chuyện thì không có tiếng vọng…” Đàn anh nhìn Trịnh Thiên Dương, vẻ mặt chợt lộ nét sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện thì không có tiếng vọng, nhưng tất cả âm thanh khác thì có.”
Dứt lời, đàn anh lại ho một tiếng, quả nhiên tiếng vọng vang lên bên lỗ tai hai người.
“CMN, quá tà ma.” Trịnh Thiên Dương chịu không nổi mà chửi thề.
Sau đó hai người chạy đến nơi phát ra ánh sáng, phía trên tấm bảng bám đầy bụi bẩn ghi 4 chữ – Tòa án mô phỏng.
(𝘊𝘰̀𝘯 𝘵𝘪𝘦̂́𝘱)
