Cái hôm chồng đề nghị li hôn, bạn đã trải qua như thế nào?

Anh ta nói, “Hay là chúng mình li hôn đi?”

Lúc đầu nghe được có chút bất ngờ, tuy cũng có hoài nghi đó nhưng gần như đã hiểu được ý của anh rồi.

Không cãi nhau, không chèn ép, không có trường hợp tình cảm bị ảnh hưởng bởi gia đình hai bên.

Chỉ là nửa năm trước, anh ngoại tình bị tôi bắt gặp mấy lần.

Anh hỏi câu đó, bộ dạng hình như có hơi hối hận. Anh nói anh nhìn thấy ý cười trên mặt tôi.

Đúng vậy! Tôi tất nhiên phải cười rồi. Nghĩ tới cuộc sống trở lại độc thân sau này, không cần phải chăm chăm vào cái vẻ mặt của anh ta, tôi liền cảm thấy hứng khởi hơn.

Đợi ý cười trên mặt tôi mất dần, tôi lạnh lùng nhìn anh, “Chắc chắn chưa?”

“Ngủ trước đi, mai nói tiếp.”

Ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, anh đi làm, tôi ở nhà nấu ăn. Trên bàn cơm còn nói đùa về anh cùng mẹ chồng.

Tối đó, “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên li hôn đi.”

“Ừm, anh chắc chắn chưa?”

Anh hình như chưa thể dám nói ra hai từ “Chắc chắn”, chỉ cứ chăm chăm nói những khuyết điểm của tôi, nói tôi lười thế này, quan hệ ba mẹ chồng không tốt thế kia, rồi lại bảo tôi không chịu quan hệ giao tiếp với hàng xóm láng giềng các kiểu.

Tôi tôi, “Thì em lười mà, em thụ động, em không thích giao tiếp với người khác? Giờ anh mới biết hả?”

Anh nói, “Lúc cô làm việc thì không thế mà? Tôi thấy lúc cô quản lí cửa hàng, cô rất thích giao tiếp trao đổi với khách hàng mà.”

Haizz, đang tỉnh ngủ, nghe anh kể lể xong mà buồn ngủ luôn đó trời.

Ngày hôm sau vẫn như thường lệ, anh đi làm, tôi ở nhà nấu ăn. Cơm tối, tương không đủ dùng, chúng tôi còn chơi trò oẳn tù tì để xem ai phải đi mua.

Tối hôm đó, anh nói, “Chúng ta li hôn đi, tôi không muốn phải sống như thế này nữa.”

Cứ như vậy hoài thì không thể dứt khoát được.

“Anh chắc chưa?”

Anh do dự trong màn tối, tôi nghe thấy hô hấp anh dần ổn định lại, thậm chí còn tưởng anh đã ngủ. Rồi nhẹ nhàng một tiếng “Ừm” thốt lên.

Tôi không hỏi nữa, quay lưng lại với anh, mở Taobao ra xem…

Hai đứa chúng tôi thực sự đã hết yêu từ lâu rồi. Hoặc có thể nói là từ lúc bắt đầu, tình cảm cũng chỉ là cố gắng để duy trì mối quan hệ mà thôi. Tôi vẫn chừng mực đối xử tốt với anh, đặt hết những gì mình có cho anh, cho đến khi phát hiện anh ngoại tình.

Đã khóc, đã làm ầm lên, nhưng không để cho người khác biết, cũng vì sợ mất mặt.

Ngoại tình, lúc đó tôi chưa nghĩ tới việc li hôn. Tình cảm cũng đâu phải một thứ đồ chơi, muốn quên là quên được. Nhưng ngày tháng dần dài rồi, nó cũng trở nên mai một dần.

Đêm hôm đó tôi không ngủ. Giỏ hàng Taobao có một đống đèn ngôi sao, rèm cửa, những món đồ ăn vặt trước đó anh không cho tôi mua.

Trời sáng dần, gọi anh thức dậy, bảo anh xin nghỉ phép. Anh mơ màng tỉnh dậy, lúc đó muốn ôm anh một cái, “Cảm ơn anh, cuối cùng em cũng hiểu, thì ra mấy trò cẩu huyết trên phim kia đều có thật.”

Tôi đã chọn một hạnh phúc đơn giản, đã chọn một người chồng không cao không thấp, không gầy không ốm, không đẹp không xấu, không nghèo không giàu, nói chung là bình thường, nhưng anh ta vẫn cho tôi một cái kịch bản cẩu huyết như trong phim, cho tôi một đứa tiểu tam để tôi trải nghiệm thế nào là cuộc sống không hề dễ dàng.

Anh lái xe chở tôi đi.

Trước lúc đi, tôi lấy ra chứng nhận kết hôn của hai đứa, tấm hình trên đó xấu quá, cũng may là không phải dùng cả đời, xấu lắm luôn.

Đến Ủy ban, anh bảo anh không mang CMND.

Haizz, hộ khẩu vốn là tôi cấp rồi, giấy kết hôn cũng để tôi tìm luôn, thế mà cái CMND của anh mà cũng để quên? Không phải lúc nào làm ăn gì đó cũng cần CMND sao? Sao quên được hay vậy?

Tôi nhìn anh với ánh mắt dò xét, thậm chí còn nói đùa, “Hay là không muốn li hôn rồi? Không muốn thì nói luôn đi?”

“Quên thật mà.”

12:35 trưa, từ Ủy ban trở về. 1h39, đi xem phòng, đặt cọc.

2:30, xác nhận lắp đặt đường dây mạng.

3:00, mua dây điện thoại mới.

4:00, anh gửi tin nhắn đến, “Hay là cứ để qua Tết đã hãy đi?”

4:30, mua một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

5:00, đặt xe về nhà anh, đóng gói đơn giản những bộ đồ của mình.

6:30, kí hợp đồng nhà, đóng tiền cọc, vào ở.

Chính thức sống một mình.

Mới vào nhà, trống trải quá, không có đồ đạc gì hết. Cả ngày chưa ăn gì.

Nhưng tôi cảm thấy mình thật vững vàng. Con đường đi một mình sắp tới, mặc dù là có đêm tối, nhưng vẫn tốt hơn hai người nhưng lạnh nhạt, người còn nhưng ý không hề kề bên.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *