TRUYỆN MA – MINH HÔN

Mộng Đình năm nay 24 tuổi, tốt nghiệp Đại học 2 năm rồi, là một nhân viên nhỏ trong một công ty. Không thể nói rõ là có bao nhiêu tiền, nhưng vấn đề tối thiểu là cơm no áo ấm thì vẫn có thể giải quyết được. Gần đây Mộng Đình yêu rồi, tuy đối phương chỉ là một cán bộ nhỏ, mỗi tháng cũng không kiếm được nhiều tiền. Nhưng đối phương đối xử với Mộng Đình tốt lắm, điều này làm cô thấy rất hài lòng.

Tan ca chiều nay, bạn trai Giang Thừa đột nhiên có tiệc xã giao nên không đến đón Mộng Đình được. Cô dặn mấy câu nhớ uống ít rượu thôi, xong đứng đợi xe ở bến cùng

với đồng nghiệp. Không biết làm sao mà dạo gần đây cứ cảm thấy Giang Thừa là lạ, số lần gặp mặt càng ngày càng ít, mỗi lần gặp mặt còn nhìn mình mà ngẩn ngơ, hỏi anh thì cũng chỉ là muốn nói lại thôi, lại đẩy cho công việc bận. Đồng nghiệp ở một bên nghe xong, nháy mắt ra hiệu với cô:

– Không phải anh ấy ở bên ngoài có người khác chứ?

Mộng Đình đang định nói lại, thì nghe thấy tiếng chuông điện theo kêu.

– Alo?

– Mộng Nhi, là mẹ đây …

Là điện thoại của mẹ gọi đến, nói trong nhà có chút việc, để Mộng Đình nhanh chóng quay về.

Vì lý do công việc, nên dù bình thường đều ở trong nội thành. Nhà cô ở ngoại thành, ở đó đa số là nhà một tầng, nói trắng ra là một cái thôn. Chào đồng nghiệp xong, ngồi

trên xe hướng về phía ngoại thành, xe lắc lư cả đường, Mộng Đình mơ mơ màng màng, loáng thoáng mơ về lúc nhỏ, cô và chị gái cùng nhau nô đùa. Tiếng cười đùa của bé gái thấp thoáng bên tai, lúc thì cười to, lúc thì cười nhỏ.

– Chị ơi …

Cô bừng tỉnh dậy, mới phát hiện đã đến trạm cuối rồi. Mộng Đình day day huyệt thái dương, biết bao lâu rồi mình chưa nhớ đến chị gái đây. Xuống xe lại phải đi bộ 20 phút,

nhìn lúa chín vàng bên đường đung đưa theo gió, một trận gió thổi qua, nhẹ nhàng tung góc váy, cô không nhịn được mà rùng mình một cái, tăng nhanh cước bộ.

Về đến cửa nhà, khắp nhà đều lộ rõ vẻ ma tang, các chú dì cô bác, tất cả người thân đều đến rồi. Ai cũng mặc đồ tang, Mộng Đình nhíu nhíu mày, thấy có chút lo lắng:

– Mẹ, sao vậy ạ?

– Mộng Nhi, về rồi à, con cũng mau thay đồ đi.

Mẹ nói rồi nhét đồ tang vào trong tay Mộng Đình, cô không biết vì sao, nhưng người nhà cứ giục mặc đi.

– Vâng ạ, nhưng có chuyện gì vậy ạ?

Cô lơ đảng ngẩng đầu nhìn, thấy trên bàn để một bức thư. Cô cầm lên, bên trong viết chữ phồn thể ba chữ “Thư gặp mặt” (một dạng thông qua giới thiệu đến gặp làm quen -hẹn hò bên TQ)

Thư gặp mặt?

Mộng Đình lẩm nhẩm, có chút tò mò, mở bức thư bên trong ra, 3 chữ “Liễu Mộng Uyển”, bên cạnh viết “Diệp Cẩn Ngôn” được viết bằng bút lông. Xuyên qua bức thư còn

nhìn thấy trên bàn đặt di ảnh của chị gái. Chị gái trong ảnh rất trẻ, có 7 phần tương tự với Mộng Đình, đến cả tính cách cũng giống nhau như đúc, khác biệt duy nhất là Mộng Uyển để tóc ngắn trẻ trung, Mộng Đình để tóc dài nhìn thanh tú đoan trang. Nhưng 6 năm trước, chị gái bị tai nạn chết ngoài ý muốn, thiếu nữ trẻ như hoa lại tan biến như vậy. Mộng Đình cửu tử nhất sinh sống lại, sau đó rất lâu Mộng Đình vẫn chưa bình tĩnh lại, nhốt mình trong phòng của hai người mấy ngày không ra ngoài. Khi xuất hiện lần nữa thì đã cắt tóc dài thành tóc ngắn ngang tai như chị gái mình. Đến bây giờ, nhìn thấy chị gái cười tươi trong di ảnh, trái tim lại co rút đau đớn.

Mộng Đình lặng lẽ tránh ánh mắt đi, hỏi:

– Đây là …

– Là dì Trương con nói, người chết mà chưa kết hôn, mấy năm sau có thể thông qua linh môi (mai mối linh hồn) tổ chức hôn lễ ở âm giới.

Mộng Đình nhíu mày, không đồng ý:

– Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi, những mê tín cổ hủ đó đều lừa tiền thôi, làm gì có quỷ với thần chứ. Sao mẹ lại tin vậy? Thật là ….

Mộng Đình có chút tức giận, nói xong định cởi áo tang, nhưng mẹ lại không ngăn lại như trong tưởng tượng, chỉ là thần sắc bi thương.

– Tiểu Mộng mất sớm, tuổi còn trẻ, ở dưới đó không biết có tốt hay không. Chung quy có một người kề bên sẽ làm mọi người yên tâm hơn. Coi như là an ủi trong lòng vậy.

Mẹ nói rồi cầm một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông mặc vest đi giày da, dáng người thon dài, vẻ ngoài tuấn tú, cũng không hề thua minh tinh chút nào. Lông mày

xinh đẹp hơi nhăn lại, đeo kính nhưng vẫn có nét sắc sảo.

– Cẩn Ngôn là con trai nhà người thân của Dì Trương, lúc chết cũng mới 22 tuổi, cùng tuổi với Tiểu Mộng. Người nhà họ mẹ cũng gặp rồi, điều kiện gia đình cũng được, chỉ là đáng thương!

Mẹ càng nói càng suy sụp, giống như bỗng chốc già đi mấy tuổi, không chỉ mẹ mà đến mình cũng mong chị gái được sống tốt. Cúi người ôm lấy mẹ, nên không thấy được biểu cảm lúc đó hơi phức tạp của mẹ, đang há miệng thở dốc.

Ngày hôm sau, Mộng Đình xin nghỉ, đi theo mẹ đến nhà linh môi. Chỗ này rất hoang vu, ở chỗ này chớp mắt cũng không nhìn thấy cái nhà nào, cả ngọn núi là cây cối cao ngút trời. Rõ ràng là thời tiết quang đãng, mà mặt trời lại bị cây che kín không kẽ hở. Làm người ta cảm thấy u ám vô cùng, gió lạnh thổi qua, Mộng Đình không khỏi rùng mình

một cái. Lúc họ đến, nhà trai đã đến rồi, cả nhà đứng trước cửa. Hai bên chào hỏi nhau xong, mẹ Liễu ngại ngùng giải thích đến muộn, nhà họ Diệp cũng khách sáo nói không muộn, họ cũng vừa mới tới, em trai Cẩn Ngôn vẫn chưa đến. Khách sáo đôi ba câu, hai nhà lại vòng về hai đứa nhỏ mất sớm, bi thương suy sụp lặng lẽ tràn lan.

Đến lúc đứa bé 7,8 tuổi đi ra nói linh môi vào buổi trưa, để họ đợi, bầu không khí mới từ từ xoa dịu đi.

Chờ đợi buồn chán, Mộng Đình đánh giá bên đối phương, nhìn cách ăn mặc, ngôn ngữ cử chỉ, hình như là người có văn hóa, không nên tin mấy thứ này chứ. Đoán là lúc này

cũng vì nhớ thương con quá.

Cô dời tầm mắt, lúc này hình như nhìn thấy trong rừng cây sau nhà có người, nhìn dáng dấp cực giống với bạn trai mình – Giang Thừa.

– Giang….

Mộng Đình đi lên trước, đang muốn gọi anh, thì thấy trước mắt tối sầm, ý thức mê mang, đành phải ngã vào người mẹ Liễu. Mẹ Liễu và người bên cạnh nhanh chóng dìu cô hỏi làm sao vậy, một lúc sau cô mới tỉnh lại, cười an ủi mẹ.

– Không sao ạ, chắc hai ngày nay mệt quá, nghỉ ngơi chút là được rồi.

Mẹ Liễu lo lắng:

– Con ấy à, đi làm đừng có liều mạng như thế, nên chơi thì hãy chơi, người trẻ tuổi mà …

Mộng Đình lại quay đầu nhìn về chỗ vừa nãy, nhưng vẫn là một mảnh tối đen, căn bản không có ai. Cô nhíu mày, Giang Thừa sao lại đến chỗ này chứ, chắc là ảo giác thôi.

Mẹ Liễu thấy cô thất thần, muốn nói gì đó, lại thấy đứa bé kia đi ra gọi họ vào nên thôi.

Trong nhà vì có cây che nên cực kỳ u ám, chỉ có một ngọn đèn treo trên nóc nhà. Một bà cụ ngồi trên giường, mặt đầy nếp nhăn, con ngươi màu xanh, liếc từng người trong

số bọn họ, hình như có thể nhìn ra trong lòng họ nghĩ những gì. Mộng Đình không nhịn được có chút căng thẳng, ngừng thở. Nhưng linh môi cũng chỉ nhìn cô một cái giống như những người khác. Thấy đứa bé đốt xong nến thì mới nói:

– Mời dòng họ hai bên trai gái đặt di ảnh xuống đối diện.

Ảnh mẹ Liễu và mẹ Diệp làm.

Thấy linh môi đặt “thư gặp mặt” lên trên bàn, giới thiệu với chị gái:

– Đây là anh Diệp Cẩn Ngôn, giáo sư lịch sử.

– Đây là cô Liễu Mộng Uyển, thích chơi đàn dương cầm.

Mộng Đình nhìn một màn buồn cười này lại càng thấy bà linh môi này là lừa đảo.

Mẹ Diệp đứng một bên cũng không nhịn được hỏi:

– Đại tiên, đã mời được người đến chưa ạ?

Linh môi ngẩng đầu nhìn lên mẹ Diệp một cái, hình như không hài lòng với từ “đại tiên” này, nhưng vẫn lên tiếng:

– Người đã đến rồi, bây giờ mời mọi người ra ngoài, cho hai đứa trẻ tâm sự.

Mặc dù không tình nguyện, nhưng cả hàng người vẫn ồ ạt đi ra ngoài.

Mộng Đình nhân lúc không ai chú ý đi ở cuối cùng, lúc đi ra đến cửa, quay đầu nhìn trộm một cái, lại không ngờ được trên cái ghế trống không thật sự có một cái bóng mờ mờ ngồi quay lưng với mình, còn đối diện …. Có thể là cảm nhận được tầm mắt của Mộng Đình, người đàn ông đó ban đầu nhìn hướng chị gái lại quay ra nhìn về phía Mộng Đình.

Vẻ ngoài đẹp trai, khuôn mặt không biểu cảm, kính mắt gọng vàng phản chiếu lại biểu cảm hoảng sợ của Mộng Đình.

Cô hoảng loạn lui về sau mấy bước, chạy ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng chói chang, mới phát hiện sau lưng đã ướt cả mảng.

Đợi chờ cũng không lâu như trong tưởng tượng, thậm chí còn không lâu bằng lúc họ vừa đến. Cả hàng người lại ồ ạt đi vào, mẹ Liễu vội vàng hỏi việc đã thành hay chưa.

Linh môi lắc đầu:

– Cô Liễu đồng ý mối hôn sự này, nhưng anh Diệp lại nói cô Liễu rất tốt, là do mình trèo cao không với tới.

Mọi người nghe xong đều thể hiện rõ thất vọng, mẹ Liễu khóc đi ra ngoài.

Sau khi mọi người tản đi, linh môi lại gọi một mình Mộng Đình ở lại. Hai người ngồi đối diện trong nhà, linh môi cau mày, nhìn chằm chằm Mộng Đình hồi lâu. Nhìn thấy Mộng

Đình như ngồi trên đống lửa, cả người không được tự nhiên, mới mở miệng:

– Cô và chị cô giống hệt nhau, nhưng sao cậu ta lại không thích cô ấy, mà lại thích cô chứ.

Mộng Đình khó hiểu, cau mày:

– Có ý gì cơ ạ?

– Có ý gì? Hahaha, ta làm linh môi bao nhiêu năm rồi, thúc đẩy bao nhiêu mối nhân duyên tang ma, thật sự là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.

Linh môi nhìn Mộng Đình với ánh mắt ngoan độc:

– Ta nói là anh Diệp không đồng ý hôn sự tang ma với chị cô, cậu ta thích cô, còn nói muốn dẫn cô đi đấy!

Đầu óc Mộng Đình lập tức oanh một tiếng, tay run rẩy, toát mồ hôi khắp người.

TOANG!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *