Vét! 

Cố gắng lên Hà Nội sớm 1 hôm để đi chơi cùng 1 anh do đã nhiều lần hứa sẽ đi ăn và đi uống café với anh ấy rồi, lần này ko từ chối đc, anh ấy cứ mời suốt thôi mà ngày mai cũng có việc nữa nên lên sớm…nhưng đọng lại sau 1 buổi đi ăn và đi uống café thì chỉ còn 1 chữ duy nhất là “Vét”.
Ăn mặc xinh đẹp, anh ấy đi xe đến đón mình đi ăn…chúng mình đi ăn Bít tết vì theo anh là ăn ở đó không gian yên tĩnh và cũng có phần sang sang…
Chúng mình gọi 2 phần giống nhau, độ nướng chín khác nhau thôi, thêm 1 khoai tây và 1 xúc xích, 1 phần salad…mình thì ko ăn hết 1 phần còn anh thì tập trung cao độ ăn 1 mạch, ko dùng dao để c,ắt thịt cho mình cũng ko kiểu bảo “Em ăn khoai đi” hoặc “Ăn xúc xích đi!”…cứ thế ăn xong nói chuyện đến khi ăn hết rồi thì lau miệng, mình nghĩ anh ấy cũng no rồi cho đến khi:

  • Em ko ăn hết à? (như mình đã nói là mình ko ăn hết)
  • Dạ vâng.
    Mình ko hề nói anh ấy ăn hộ nhưng:
  • Để anh ăn nốt nhé, để lại phí lắm.
    Và thao tác tiếp theo là anh ấy đổi cái đĩa đã ăn hết sang cho mình, còn cái đĩa mình ko ăn hết sang chỗ anh ấy, sau đó anh ăn nốt cùng những âm thanh dĩa với dao cạch cạch thái thịt nghe đến khó hiểu, ko những vậy, những miếng xúc xích, khoai tây, và salad cuối cùng anh cũng ăn sạch…KHÔNG CÒN 1 CÁI GÌ KỂ CẢ SALAD. Rồi anh giải thích:
  • Ăn là phải ăn hết, ko hết là phải tội đấy em à…
    Rồi, qua công đoạn ăn đến công đoạn đi uống café, mình gọi 1 cốc nước đại loại ở dưới có thạch, anh gọi 1 sinh tố dừa xiêm, lúc quả dừa ra:
  • Bạn ơi cho mình cái thìa nhé.
    Ban đầu mình ko hiểu nhưng hóa ra là anh làm 1 hơi, mà 1 hơi hút hết nước xong âm thanh kiểu cứ “Sụt sụt”, hút cố cho hết sạch nước trong quả dừa rồi lấy cái thìa nạo cùi dừa ăn ngon lành trong sự trầm trồ thán phục của mình. À hướng dương, cắn ko thừa 1 hạt…mình uống gần hết nước, còn trân châu với đá với 1 ít nước, anh lại:
  • Em ko uống nữa à? Ko ăn trân châu à? Để anh giải quyết cho.
    Rồi lại tiếp tục lấy cốc của mình, lấy cái thìa vừa nạo dừa xong múc trân châu lên ăn, xong hút ống hút cho hết nước, mà cái âm thanh những giọt nước cuối cùng trong đá chắc mọi người hiểu rồi ạ…ăn hết trân châu, mút hết nước, nói chuyện buồn mồm nên…anh lấy luôn đá trong cốc mình nhai rồm rộp rồi bắt chuyện tiếp…
    Thề, mình ko hề để ý tới câu chuyện hay câu hỏi, chỉ trầm trồ thán phục cách ăn uống của anh, những âm thanh, rồi thơm ngon đến giọt cuối cùng…như vậy hỏi sao anh ko có n.y…
    Mình về đến giờ vẫn nghĩ ko hiểu sao anh ấy lại có thói ăn uống như vậy, đi tán gái thì ít ra cũng phải giữ ý chứ…đấy đâu phải hay đâu…và đọng lại trong mình đúng 1 chữ “Vét!”
    Mình tâm sự hi vọng các anh có đi tán gái hay ăn uống với n.y thì cũng nên giữ ý 1 chút…ko phải cái gì thật thà quá là cũng hay đâu ạ :’(

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *