Sau đó hai người chạy đến nơi phát ra ánh sáng, phía trên tấm bảng bám đầy bụi bẩn ghi 4 chữ – Tòa án mô phỏng.
….
“Tòa án mô phỏng từng là phòng học lớn nhất học viện, có thể chứa đến 150 người. Nghe nói vào thời điểm đó, tầng 5 rất đông đúc náo nhiệt chứ không hoang phế như bây giờ. Mỗi năm đều tổ chức các hoạt động lớn.”
Đàn anh hơi do dự rồi nói tiếp: “Nhưng đó là chuyện lâu lắm rồi, không biết sao lại cấm mọi người đi lên, nghe nói là chết người gì đó. Ai mà biết cái nào là thật?”
“Hình như bên cạnh có một phòng học khác?”
“Đúng vậy, đó là phòng hóa trang cực lớn, trước có một xã đoàn Anime hoạt động ở đấy. Thế nhưng sau đó thì biến mất không dấu vết, không có sổ ghi chép danh sách thành viên, nên chẳng biết thành viên trong nhóm gồm những ai. Nhưng xã đoàn đó thật sự rất nổi tiếng… Chả hiểu sao lại biến mất… A! Tôi nhớ ra rồi.”
Trịnh Thiên Dương bị tiếng “A” của đàn anh làm giật mình, hắn hít một hơi sâu, hỏi: “Anh nhớ ra cái gì?”
Đàn anh lắc đầu thở dài: “Đúng là thảm kịch, trước kia từng có một đám cháy lớn… Ngay trong học viện chúng ta, đáng kinh ngạc là không có ai chết. Tuy không thiệt hại về người nhưng nửa tầng 5 đều bị thiêu trụi.”
Không ai chết à? Trịnh Thiên Dương nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn nói: “Nhưng đâu ai biết thành viên trong xã đoàn Anime là người nào.”
Đàn anh lắc đầu: “Đúng vậy. Hoàn toàn không có ấn tượng.”
Trịnh Thiên Dương ngập ngừng hỏi: “Đàn anh, cô gái mà xã trưởng anh nói… Có khi nào liên quan tới xã đoàn Anime không… Chẳng lẽ…?”
Đàn anh sững người, thoáng chốc hiểu được ý của Trịnh Thiên Dương, anh ta vội xua tay nói: “Vớ vẩn! Không thể nào có chuyện như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đứng trước cửa tòa án mô phỏng.
2 – Giày cao gót đỏ.
“Mà xã trưởng của anh sao rồi? Còn ở trong bệnh viện không?”
“Không, mất tích rồi. Không ai biết cậu ta đã đi đâu.”
Lạnh… giống như rơi vào hầm băng. Một màn sương mù đột nhiên đập vào mắt kính Trịnh Thiên Dương khiến hắn không nhìn thấy gì, mọi thứ bỗng trở nên mờ mịt.
Sau một lúc lâu hắn mới dần nhìn rõ phía trước.
<Tòa án mô phỏng>
Trịnh Thiên Dương lau vệt sương dính trên mắt kính, quay đầu nói: “Đàn anh, phòng này lớn thật.”
Còn không phải sao, phòng này lớn tới mức khó tin, đèn mở sáng trưng chiếu sáng mọi ngóc ngách, bên trong vô cùng rộng rãi, ghế ngồi rậm rạp đen nghìn nghịt, chẳng khác gì rạp chiếu phim.
“Tôi không ngờ nó to đến thế, không tin được.” Đàn anh cũng sững sờ.
“Chúng ta có đi vào không?”
“Đèn sáng, chẳng lẽ bên trong có người?”
“Tôi tên là Tiêu Lỗi.” Đàn anh giơ tay, ra hiệu muốn bắt tay, “Tiếp theo chúng ta phải nương tựa vào nhau rồi, quỷ mới biết bên trong có cái gì. Đêm nay thật tà môn.”
“Em tên là Trịnh Thiên Dương.” Trịnh Thiên Dương cũng tự giới thiệu, “Đàn anh, bây giờ rời khỏi tầng 5 còn kịp không?”
Hai người do dự một hồi, cuối cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng, cả hai quyết định cùng đi vào. Tất nhiên còn một nguyên nhân khác, hiện tại đường trở về còn đáng sợ hơn.
Bên trong tòa án mô phỏng giăng đầy bụi bặm, mùi ẩm mốc lan tràn trong không khí. Đây là phòng học chủ đề luật pháp, cho nên dãy đầu tiên được bố trí các loại bàn ghế, phân ra hai bên bị cáo và nguyên cáo, phía trên là ghế thẩm phán, giữa vách tường có treo quốc huy.
Phía dưới là những dãy ghế ngồi màu đen tiếp nối nhau nhìn không thấy điểm cuối. Đây là một tòa án mô phỏng cực kỳ hoàn chỉnh.
Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi nhìn nhau, cả hai cùng rùng mình.
“Hay là đi ra thôi.” Trịnh Thiên Dương đề nghị.
Đột nhiên sắc mặt Tiêu Lỗi thay đổi, anh túm lấy Trịnh Thiên Dương chỉ vào một chỗ ngồi phía xa và nói khẽ: “Nơi đó có người.” Tay anh ta run rẩy, rõ ràng bị dọa chết khiếp.
Nhìn theo ngón tay Tiêu Lỗi, quả nhiên Trịnh Thiên Dương thấy bên cạnh vách tường khá hẻo lánh có một cô gái đang ngồi, trong phút chốc hắn cũng bị dọa sững người.
Không có bất kỳ âm thanh nào. Nữ sinh mặc quần áo màu trắng, dường như đang vùi đầu đọc sách, mái tóc dài gần như che hết khuôn mặt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ta, giống như không có sự sống. Nhìn từ đằng xa, chẳng khác nào người giấy.
“Má nó! Này bạn học, muốn hù chết người khác sao, nửa đêm nửa hôm…” Đàn anh nuốt nước miếng, nói vọng sang bên kia.
Không khí dường như đọng lại, trong phòng ngập tràn mùi ngay ngáy của gỗ mục. Hai người nín thở đứng tại chỗ, đợi hồi lâu nhưng bên kia vẫn không phản ứng. Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi liếc nhìn nhau, nhận ra sự sợ hãi dần dâng lên trên mặt đối phương.
“Này bạn nữ kia, nửa đêm đừng có dọa người khác nha.” Trịnh Thiên Dương muốn chạy ra khỏi phòng học quỷ quái này, nhưng hắn lo sợ đụng phải những thứ gì đó trên đường về.
CMN, đêm nay làm sao vậy. Trịnh Thiên Dương thầm nghĩ, giờ học hành khỉ gì nữa, nợ môn thì nợ môn đi.
Đúng lúc này, Tiêu Lỗi kéo góc Trịnh Thiên Dương, nói khẽ: “Hình như cô ấy đang nhìn chúng ta.”
Phải, đang nhìn bọn họ…
Đôi mắt cô rất sâu, dưới ánh sáng yếu ớt lộ ra những tia sáng màu xanh lục như đá quý, tựa như đã chăm chú nhìn bọn họ rất lâu. Có chút sợ hãi lẫn vào một tia bi thương… Tóm lại đó là một ánh mắt rất phức tạp.
Chuyện gì đây? Trịnh Thiên Dương tự hỏi.
“Cô ấy có vẻ rất đau khổ.” Đàn anh nói. “Là loại đau khổ xuất phát từ nội tâm.”
Trịnh Thiên Dương gật đầu.
“Các cậu… Là người sống hả?” Cô gái chợt hỏi.
Giọng nói của cô vô cùng yếu ớt không có sức, hơi khàn và không lưu loát. Giống như lâu lắm rồi không nói chuyện.
Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi trả lời: “Tất nhiên bọn tôi là người sống.”
Cô gái có vẻ bất ngờ, sau đó chậm rãi di chuyển khỏi chỗ ngồi, đám bụi bặm tích xung quanh cô ta bay tán loạn, có tiếng bàn ghế va chạm mạnh vào nhau, nữ sinh đứng đó, mái tóc dài xõa đến bên hông, ánh mắt thê lương nhìn bọn họ. Mùi mục rữa trong không khí càng thêm gay mũi.
Cô ta mang đôi giày cao gót màu đỏ, trong đêm tối cực kỳ quái dị.
“Thật sao?” Giọng nói cô vừa xa xăm vừa vui vẻ, “Các cậu là người sống?”
Trịnh Thiên Dương thật sự muốn bước lên, vả vào mặt cái cô người không ra người quỷ không ra quỷ này một phát. Nhưng suy nghĩ đó vừa hiện ra trong đầu thì lập tức biến mất, hắn đứng yên tại chỗ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chân không dám nhúc nhích.
Vẫn là đàn anh dũng cảm hơn, bước lên phía trước Trịnh Thiên Dương, nói: “Chúng tôi tất nhiên là người. Còn cô, là người hay quỷ?”
Cô gái cười khổ nói: “Tôi cũng không biết mình là người hay quỷ.” Tiếng cười của cô rất thê lương, tiếng vọng liên tục vang lên trong căn phòng trống rỗng.
Hai người không dám nhìn cô nữa, lúc này chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng của giày gót giẫm trên mặt đất. Nữ sinh kia từ chỗ ngồi dần đi đến chỗ bọn họ. Bước chân của cô rất nhẹ, như thể không chịu sự tác động của sức nặng cơ thể.
Tim hai người như muốn nhảy khỏi cổ họng, Trịnh Thiên Dương ôm sách trong tay dứt khoát chạy ra ngoài, nhưng bởi vì quá vội vàng, quyển sách <Pháp luật đại cương> mới tinh đã rơi xuống nền đất đầy bụi bẩn.
Cô gái nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người, nhìn chằm chằm Tiêu Lỗi, trong mắt cô hiện ra vẻ ngạc nhiên.
“Cậu là… Tiêu Lỗi?”
“Sao cô biết tên tôi? Chúng ta từng gặp nhau à?”
Tiêu Lỗi cố gắng giữ bình tĩnh và nói to. Nhưng hơi thở dồn dập và trái cổ cứ di chuyển lên xuống đã bán đứng tâm trạng của anh ta.
“Cậu thật sự không biết tớ sao?” Giọng cô hơi ngỡ ngàng, hỏi Tiêu Lỗi cũng hỏi chính mình.
Nữ sinh nhìn sang Trịnh Thiên Dương. Trong ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, giống như gặp lại bạn cũ nhiều năm, nhưng nó chỉ lóe qua sau đó nhanh chóng biến mất.
Trịnh Thiên Dương vội xua tay: “Học tỷ, em là sinh viên mới… Em không quen chị.”
“Cậu gọi tôi là học tỷ?” Nữ sinh hoang mang hỏi, “Tiêu Lỗi, cậu học năm mấy?”
“Năm bốn.” Tiêu Lỗi trả lời dứt khoát, “Có điều tôi không quen cô.”
“Hóa ra tôi đã bị nhốt ở đây 2 năm rồi.” Nữ sinh lẩm bẩm.
Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi nhìn nhau, Trịnh Thiên Dương căng thẳng nói nhỏ: “Đây là nữ quỷ sao? Nó không phải muốn giết chúng ta thật chứ? ”
Tiêu Lỗi cố giữ bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Làm gì có con quỷ nào ngơ ngác như thế.”
‘Nữ quỷ’ nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không nhớ tớ sao, Tiêu Lỗi?”
Lưng Tiêu Lỗi ướt đẫm mồ hôi: “Tôi thật sự không nhớ cô… Chẳng lẽ cô là bạn gái cũ của tôi?”
Nữ sinh cười lạnh: “Cậu đi chết đi.”
Sau vài giây im lặng, Tiêu Lỗi ho nhẹ: “Cô gái… Nếu như cô không phải quỷ…”
Tóc nữ sinh rất dài, hiện tại đứng gần nên bọn họ có thể nhìn rõ ngoại hình của cô. Đây là một cô gái rất đẹp, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo, mang khí chất độc đáo của mỹ nhân cổ đại. Nếu như cô vẫn còn học trong học viện, khẳng định sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi.
Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi mở to mắt nhìn cô, lời nói tiếp theo nghẹn lại trong cuống họng Tiêu Lỗi.
Mỹ nữ áo trắng nói: “Xem ra cậu thật sự không nhớ tớ.”
Tiêu Lỗi im lặng gật đầu: “Tôi thật sự không quen cô mà học tỷ. Tuy rằng tôi rất muốn quen biết cô.”
“Tiêu Lỗi, cậu với tớ học cùng khóa.” Mỹ nữ áo trăng có vẻ khá nóng tính dễ quạu.
Tiêu Lỗi vội xua tay: “Không thể nào, có nữ sinh cùng khóa nào mà tôi không biết? Thề chứ, nữ sinh nào ở ký túc xá nào tôi biết hết.”
Nói xong Tiêu Lỗi nhìn sang Trịnh Thiên Dương, thì thấy trên mặt đàn em khoá dưới đầy vẻ khinh bỉ nhìn mình, hiển nhiên vừa rồi anh vô tình để lộ bí mật.
“Đàn anh, quá dữ luôn.” Trịnh Thiên Dương bái phục.
Tiêu Lỗi xấu hổ giải thích: “Tôi là cán bộ sinh hoạt trong học viện… Cho nên thường phải đi kiểm tra ký túc xá.” Dứt lời thì cho Trịnh Thiên Dương một ánh mắt ‘cậu hiểu mà’.
“Cậu tốt vậy sao? Chứ không phải cậu tới ký túc xá nữ để nhìn lén em gái khoá dưới là Tô Nhan à? Tiêu Lỗi, chẳng lẽ cậu đã quên bạn cùng phòng của Tô Nhan là tớ sao?”
“Tô Nhan là ai?” Tiêu Lỗi nghi ngờ hỏi.
“Cậu không nhớ Tô Nhan?” Mỹ nữ áo trắng ngạc nhiên: “Nó là bạn gái cậu mà. Đầu óc cậu có vấn đề à?”
Vẻ mặt mỹ nữ áo trắng vô cùng khiếp sợ, cô cứ liên tục lẩm bẩm: “Cậu… ta… không… nhớ…”
Cơ thể Trịnh Thiên Dương khẽ run, một cảm giác dị thường dâng lên trong lòng, mồ hôi khiến lưng áo hắn ướt dẫm bết dính nhưng hắn phải ép mình tỉnh táo lại.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!
Đầu óc hắn bây giờ cực kỳ rối loạn giống như bị bom nguyên tử tạc qua. Trịnh Thiên Dương cố gắng nhớ lại cô gái hắn gặp ở cầu thang nửa tiếng trước. Cô ta đột nhiên biến mất, mà Tiêu Lỗi cũng hoàn toàn quên cô.
Thế nhưng hắn không có quên, dù trước đó chưa từng quen biết. Hắn vẫn nhớ rõ ngoại hình, chiều cao, thậm chí trong bóng tối hắn còn nhìn thấy bộ ngực cúp C của cô gái (Trịnh Thiên Dương còn trộm nuốt nước miếng).
Giờ phút này, đầu óc hắn thì nóng nhưng sau lưng thì lạnh buốt.
Rốt cuộc là tại sao? Một cô gái bỗng nhiên biến mất, gia đình không hề đi tìm, tựa như cô ta chưa từng tồn tại trên đời.
Trịnh Thiên Dương trộm quan sát Tiêu Lỗi, thấy vẻ mặt anh ta không giống như giả vờ hay giấu diếm chuyện gì. Quả thật đã quên người tên Tô Nhan kia.
Trịnh Thiên Dương nhìn sang mỹ nữ áo trắng, cô ta rất bình tĩnh, lúc nãy cô ta kinh ngạc thoáng chốc thì trở lại bình thường. Tóm lại người này mang đến cho Trịnh Thiên Dương một cảm giác rất quái dị.
Chẳng lẽ do cô ta mặc đồ trắng? Trịnh Thiên Dương thầm nghĩ, cứ cảm thấy là lạ sao ấy.
Tiêu Lỗi không phải kẻ ngốc, suy nghĩ lời của mỹ nữ áo trắng, anh ta cũng phát hiện có gì đó không đúng.
“Cô là sinh viên học viện Luật sao? Tôi thật sự không có ấn tượng với cô cũng không biết người nào tên Tô Nhan, trong học viện không có nữ sinh này, tôi không có bạn gái.” Tiêu Lỗi trầm giọng: “Cho nên, cô là quỷ đúng không?”
Mỹ nữ áo trắng kinh hãi nhìn Tiêu Lỗi, hai mắt cô mở to như muốn nói gì đó, lời sắp bật ra thì vội sửa lại: “Lúc nãy cậu nói, cậu biết tất cả nữ sinh trong ký túc xá?”
“Đúng vậy.” Tiêu Lỗi trả lời, “Tuy rằng chuyện này chẳng có gì đáng khoe khoang.”
“Vậy tôi hỏi cậu.” Mỹ nữ áo trắng hơi ngừng lại, rồi nói: “Lầu C phòng 308 có những ai?”
Tiêu Lỗi khịt mũi xem thường, không thèm suy nghĩ mà trả lời: “Trương Duệ An, sinh viên Luật năm 3 ban 4 và…”
Tiêu Lỗi chợt ngừng lại, sau đó vẻ mặt dần trở nên hoảng sợ. Anh ta trừng mắt líu lưỡi nhìn chằm chằm mỹ nữ áo trắng và Trịnh Thiên Dương, ánh mắt dại ra như nhìn thấy quỷ.
“Sao lại vậy… Sao lại vậy…” Tiêu Lỗi ôm đầu ngồi xổm xuống đất, liên tục lặp lại ba chữ này.
Trịnh Thiên Dương vỗ vai Tiêu Lỗi, lo lắng hỏi: “Đàn anh, xảy ra chuyện gì?”
Mỹ nữ áo trắng cũng nhìn Tiêu Lỗi.
“Tại sao? Tôi không nhớ ký túc nào lại chỉ có một người ở.” Cơ thể anh ta run rẩy: “Chuyện này không đúng. Chắc chắn là tôi nhớ lầm.”
Trịnh Thiên Dương cau mày: “Bình thường phòng ký xúc nữ có bao nhiêu người?”
“Bốn người.” Mỹ nữ áo trắng trả lời: “Tôi tên Âu Dương Hinh, trong phòng 308 có tôi, Tô Nhan, Mạt Tiểu Đồng, Trương Duệ An.”
Cô hỏi Tiêu Lỗi đang ngồi xổm dưới đất: “Cậu chưa từng nghe đến mấy cái tên đó sao?”
Tiêu Lỗi không trả lời, hai tay anh ta vẫn ôm lấy đầu, tạm thời chưa tiêu hóa được chuyện này.
Tòa án mô phỏng trống rỗng, tựa như phần mộ tử vong, âm thầm che giấu bí ẩn.
Trịnh Thiên Dương bỗng nhiên nói: “Đàn anh, anh từng đeo nhẫn à?” Hắn chỉ vào ngón giữa bên tay trái Tiêu Lỗi.
“Không có, sao vậy?” Tiêu Lỗi ngơ ngác, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng.
Ngón giữa ở tay trái anh có một vòng trắng, khác biệt với màu da xung quanh.
“Anh thường chơi thể thao phải không?”
“Ừ, nên da tôi hơi ngăm đen.”
Mà vòng trắng kia hẳn là đã đeo nhẫn trong thời gian dài.
Tiêu Lỗi cũng phát hiện điều này, anh xòe bàn tay ra trước mặt và bình tĩnh hỏi: “Đeo nhẫn vào giữa ngón tay trái, có nghĩa là ‘đang yêu’ đúng không?”
Âu Dương Hinh trả lời: “Đúng vậy.”
Tiêu Lỗi bỏ tay xuống: “Tôi từng có bạn gái thật sao? Nhưng tôi không có ấn tượng gì cả. Nhiều lúc, tôi cảm thấy như thiếu thứ gì đó, rồi lại không nhớ ra được.”
“Có phải cậu nằm mơ không?” Âu Dương Hinh nói: “Lúc tỉnh mộng, đa số người thường không nhớ mình đã mơ gì. Trên thực tế, tôi biết cậu chẳng nhớ gì cả, bởi vì trong lòng cậu, những người kia không hề tồn tại.”
“Không.” Tiêu Lôi giơ tay trái lên: “Hiện giờ tôi có thể chắc chắn, cô ấy thật sự đã biến mất.”
Anh ta xoay người nhìn Trịnh Thiên Dương: “Xã trưởng không phải điên, cậu ấy đã nhìn thấy một người mà tất cả chúng ta đều quên. Đúng cmn gặp quỷ mà.”
Âu Dương Hinh hỏi Trịnh Thiên Dương: “Cậu có ấn tượng gì với người kia không?”
Trong lòng Trịnh Thiên Dương cũng có nghi ngờ nhưng không trực tiếp nói ra: “Không có, tôi chưa từng gặp qua.”
Âu Dương Hinh lắc đầu nói: “Tất cả những ai còn nhớ những người đã mất tích thì bị nhốt ở đây. Còn những ai không nhớ… đều chết cả rồi.”
Trịnh Thiên Dương nghe xong cảm thấy kinh hãi, hắn buột miệng nói: “Là sao? Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Âu Dương Hinh nói: “Bởi vì chỗ này không phải là thế giới của người sống.”
“Có thể nói rõ hơn không?”
“Cậu có biết vì sao tôi bị kẹt lại ở đây không?”
Âu Dương Hinh cười khổ nói: “Bởi vì đây là một phần mộ, ngay từ lúc cậu bước vào thì cửa đã đóng lại. Chúng ta trở thành vật bồi táng (chôn theo).”
Trịnh Thiên Dương và Tiêu Lỗi giống như bị sét đánh giữa trời nắng, tê liệt ngồi bệch xuống đất.
“Chẳng lẽ các cậu không để ý, lúc đi trên hành lang nói chuyện không có tiếng vọng lại sao? Bởi vì đó là con đường dẫn vào phần mộ không nên tồn tại trên thế giới này.”
“ ‘Đường dẫn vào phần mộ’ là ý gì?”
“Là hồn phách. Khi tới thời gian… chúng nó sẽ đến.”
“Vậy tại sao cô nói tôi sẽ chết?” Tiêu Lỗi hét lên, rõ ràng không cách nào chấp nhận sự thật, thân thể anh ta không ngừng run rẩy.
“Bây giờ đã đến lúc rồi.” Âu Dương Hinh lạnh nhạt nói.
Dứt lời, cơ thể Tiêu Lỗi đột nhiên co giật sau đó ngã quỵ trên đất. Tiếp theo vô số tia máu nhỏ từ trên người anh ta bắn ra giống như những dòng suối tuôn ồ ạt, chẳng mấy chốc sàn nhà bị nhiễm đỏ tanh nồng, trong bóng đêm vô cùng dữ tợn. Tiêu Lỗi gào thét như con thú sắp chết, máu tươi che phủ đôi mắt khiến anh ta không nhìn thấy gì, bắp đùi run rẩy kịch liệt, da anh ta nứt toạc lộ cả xương trắng. Trong phút chốc Tiêu Lỗi biến thành người máu.
Trịnh Thiên Dương chịu không nổi mà nôn mửa.
Một mùi thối kinh tởm phát ra từ thi thể Tiêu Lỗi, cơ thể anh ta bị co rút khô quắc như tờ giấy, ngay cả xương cốt cũng biến mất. Xung quanh hoàn toàn bị nhiễm đỏ.
“Anh ta… chết rồi?” Trịnh Thiên Dương không thể tin mà nhìn Âu Dương Hinh: “Cô giết anh ta? Rốt cuộc cô là ai?”
Âu Dương Hinh cười mỉa: “Cậu nói dối, cậu nhớ rõ những người kia cho nên cậu không chết.”
“Cô là người hay quỷ?”
“Tất nhiên tôi là người.” Âu Dương Hinh lạnh lùng nói: “Cậu sẽ sớm biết thôi, chúng ta giống nhau.”
“Ý cô là sao?”
Âu Dương Hinh thở dài: “Tôi bị kẹt ở phần mộ này đã hai năm, đừng nghĩ bây giờ đèn rất sáng, đến nửa đêm mọi thứ đều trở nên tối tăm, các loại quỷ hồn sẽ xuất hiện…”
“Đủ rồi! Đừng nói nữa.” Trịnh Thiên Dương giận dữ hét lên.
Âu Dương Hinh lạnh lùng nói: “Lúc mới đến đây tôi cũng giống như cậu, nhưng cậu phải dần thích ứng với nó, nếu không cậu sẽ chết. Không muốn chết thì ngoan ngoan ngậm miệng lại.”
Trịnh Thiên Dương nhìn thi thể Tiêu Lỗi, trong lòng lạnh lẽo. Hắn đâu ngờ rằng một người lúc nãy còn sống sờ sờ giờ đã chết thảm trước mặt hắn. Trong lòng hắn đã khẳng định hung thủ chính là Âu Dương Hinh, nghĩ đến kết cục của bản thân, cơ thể hắn run lên.
Âu Dương Hinh nhìn thi thể Tiêu Lỗi rồi nói với Trịnh Thiên Dương: “Cậu biết không, nhiều khi chết còn may mắn hơn là sống. Cậu sẽ biết ngay thôi.”
“Vì sao chúng ta bị nhốt ở đây?” Trịnh Thiên Dương liều mạng chạy ra cửa, đột nhiên một luồng khí mạnh mẽ đẩy hắn ngã vật xuống đất.
Trịnh Thiên Dương bò dậy, tay hắn đã bị trật nhưng vẫn cố nhịn đau chạy về phía cửa lần nữa.
Lại *ầm* một tiếng, Trịnh Thiên Dương vẫn luồng khí ác liệt đá văng ra xa.
“Vô ích thôi.” Âu Dương Hinh nói: “Cậu may mắn hơn tôi, ít ra không phải chịu cô độc.” Khi nói ra câu này, giọng cô có phần thê lương.
Hắn nhìn đôi giày cao gót đỏ trên chân Âu Dương Hinh, không hiểu sao hắn cảm thấy màu đỏ đó không đơn giản như vẻ ngoài.
“Vì sao tôi không chết?” Khi Trịnh Thiên Dương hỏi, trong lòng không ngăn được sự sợ hãi, hắn giơ cánh tay chắn trước người, đề phòng Âu Dương Hinh tất công bất ngờ.
“Bởi vì cậu giống tôi, có thể nhìn thấy người chết. Thế nhưng chúng ta không ra ngoài được nữa.”
Cô mỉm cười như hoa, tựa như đóa tường vi nở rộ. Hiện tại, sắp đến nửa đêm rồi.
(Còn tiếp)
