TRỰC GIÁC CỦA PHỤ NỮ CHUẨN XÁC ĐẾN MỨC NÀO? (PHẦN 4)

Tôi tặng anh ta một cái ví mới hiệu LV, cao cấp hơn cái ví cũ của anh ta không biết bao nhiêu lần.

“Anh cứ tưởng em chỉ nhớ đến Chu Nguyệt chứ chẳng nhớ gì đến anh”. Về nhà, Trương Địch ngồi bên cạnh tôi, vui vẻ bỏ hết các loại thẻ trong ví cũ chuyển sang ví mới.

“Làm gì có chuyện đấy”. Tôi đang gọt cam, trong đầu thì thầm chửi rủa, nhưng miệng lại cười nói: “Em đang giữ mặt mũi cho anh đấy còn gì nữa, em muốn cho cô ấy thấy không có cô ấy anh vẫn sống vô cùng hạnh phúc”.

Dù đang cúi đầu gọt cam nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận rõ ràng anh ta đang nhìn tôi. Trước kia tôi sẽ nghĩ có lẽ anh ta bị tôi làm cho cảm động, nhưng giờ chỉ cảm thấy hết sức nực cười, trong đầu anh ta bây giờ chắc đang mắng tôi một câu “ngu ngốc”. Trên đời này làm gì có nhiều “cảm động” như vậy, những thứ trước kia tôi nghĩ là cảm động hóa ra chỉ toàn là ảo giác mà thôi.

Anh ta tiến đến ôm tôi từ phía sau: “Thắng Nam, em tốt với anh thật đấy.”

Trong lòng tôi vô cùng phiền chán, chỉ cảm thấy buồn nôn, dơ bẩn. Trước khi chúng tôi quen nhau anh ta ngủ với bao nhiêu phụ nữ cũng không liên quan gì đến tôi cả, nhưng giờ chúng tôi đã là vợ chồng mà anh ta còn ra ngoài làm loạn, tôi thực sự cảm thấy bẩn thỉu không thể nào chịu nổi.

Tôi đưa anh ta nửa quả cam đã gọt rồi giục anh ta đi tắm. Có lẽ anh ta hiểu nhầm ý tôi, vui vẻ nói: “Anh lập tức đi ngay, tắm sạch sẽ thơm tho để phục vụ bà xã”.

Tôi tươi cười lấy lệ, đợi anh ta đi rồi nhanh chóng nhét máy nghe trộm vào trong ví. Tôi không sợ bị anh ta phát hiện, dù gì cũng chỉ định nghe lén vài ngày, đợi máy hết pin thì tìm cách đem vứt đi là được.

Tôi không cài app kết nối của máy nghe trộm vào điện thoại mà mua thêm một chiếc điện thoại secondhand.

Giây phút mở máy nghe trộm, tôi cảm giác như mình vừa đẩy ngã miếng domino đầu tiên. Sau đó, mỗi một miếng domino đổ xuống, giống như một chiếc hộp pandora ma quỷ được mở ra. Lòng người ác độc, tựa như vực sâu không thấy đáy.

Hóa ra Chu Nguyệt còn có một người bạn trai nữa, trùng hợp là tối qua cô ta đi gặp bạn trai, còn tặng hộp son sáp tôi tặng cô ta cho anh ta. Sau đó là cả một đoạn ư ư a a dài dằng dặc, giữa hiệp có dừng lại để tâm sự tuổi hồng. Chu Nguyệt phàn nàn tại sao bạn trai không đưa cô ta về nhà, tại sao cô ta không bao giờ được gặp bạn bè của anh ta. Anh bạn trai vô cùng thẳng thắn trả lời rằng: “Gia đình anh sẽ không đồng ý”. Anh ta nói rằng Chu Nguyệt không xứng với anh ta, điều kiện gia đình của anh ta như vậy, nhất định phải lấy một người môn đăng hộ đối.

Tôi không nhịn được bật cười. Nữ thần mà Trương Địch nâng niu trân trọng ở trong tay người khác thì lại chỉ là một món đồ không thể đem ra ngoài sáng mà thôi.

Máy nghe trộm có định vị, tôi nhìn địa chỉ thì là một khu dân cư rất nổi tiếng trong thành phố, người ở trong khu này chắc chắn cực kỳ giàu có.

Chu Nguyệt khóc thút thít: “Anh coi em là cái gì vậy? Bạn tình à? Không ngờ em một lòng một dạ yêu anh, anh lại đối xử với em như vậy, mình chia tay đi!”

Anh bạn trai vội vàng dỗ dành: “Giờ anh vẫn đang trong thời kỳ khởi nghiệp, nhìn bề ngoài thì có vẻ oai phong nhưng thực chất thu nhập một năm được có mười mấy tỷ, đem so với tài chính ở nhà có đáng là bao. Đợi anh công thành danh toại, lúc ấy em là người phụ nữ duy nhất đồng cam cộng khổ bên anh, anh sẽ tặng em một chiếc xe Maserati làm sính lễ”.

Tôi thừa nhận mình ganh tị, dường như tất cả đàn ông trên đời đều thích trà xanh.

“Công ty của anh bao giờ mới phát triển lên thế?” Chu Nguyệt õng ẹo hỏi.

“Sắp rồi, đợi thời cơ đến là có thể lập tức phất lên ngay”. Hai người họ thân mật âu yếm nói chuyện, vẽ ra một viễn cảnh tương lai tràn ngập màu hồng.

Tóm gọn lại bằng một câu: tiền điện tử.

Rất không may ở chỗ, do tính chất công việc nên tôi cũng hiểu đôi chút về tiền điện tử, còn từng phỏng vấn chuyên gia trong nước. Nghe anh bạn trai nói chuyện rất lộn xộn không logic, thậm chí một số khái niệm cơ bản về tài chính còn nhầm lẫn lung tung, tôi nghĩ có khi Chu Nguyệt bị lừa rồi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *