(Bài viết dài duy nhất mà mình muốn ai đó đọc hết…)
Mình đã tức đến phát khóc khi thấy người ta nói với một bệnh nhân trầm cảm rằng, sao họ lại yếu đuối thế, sao họ lại chọn cách kết thúc đó…
“Hơi tí là trầm cảm” là câu nói vô lý giống như “Động tí là ung thư”, nhưng buồn ở chỗ, chẳng ai trách bệnh nhân ung thư vì họ bị ung thư, còn người bị trầm cảm thì…
Mình đã thấy những người thành đạt viên mãn, những người giỏi giang, khỏe mạnh mà vẫn bị trầm cảm… vậy mà họ nói, như thể người trầm cảm chủ động chọn mắc bệnh này vậy…
Trầm cảm là suy nhược sức khỏe tâm thần một cách sâu sắc, không phải là ngồi buồn buồn một chút rồi gọi đó là trầm cảm.
Nếu như bạn chưa biết người mắc bệnh trầm cảm sẽ phải đối mặt với gì, thì nó đây:
Hội chứng rối loạn trầm cảm chủ yếu làm tiêu hao năng lượng, phá hủy giấc ngủ, sự tập trung, niềm vui, sự tự tin.
Trầm cảm làm người mắc bị suy giảm trí nhớ, ham muốn, khả năng yêu thương, khả năng làm việc, khả năng vui đùa. Nặng hơn, nó có thể cướp đi ý chí sống của một con người.
Theo thời gian, trầm cảm tổn hại hơn tới não bộ, tàn phá cơ thể, và ngắn gọn lại, nó hủy hoại một con người… Một người bệnh, chống lại những thứ như thế, hàng ngày, hàng giờ, liệu có phải là yếu đuối không?
Và đây là phần dành cho một số người trong chúng ta:
Bạn không cần bảo một người trầm cảm rằng hãy vui lên, vì vui để làm gì? Điều đó có ý nghĩa gì với họ đâu? Chức năng cảm nhận niềm vui, hạnh phúc của họ… đang bị căn bệnh phá hủy mà…
Bạn không cần bảo một người trầm cảm nặng rằng, hãy thương và nghĩ cho gia đình người thân, hãy nghĩ về tương lai đâu… vì căn bệnh nặng tới đó đã cướp đi khả năng yêu thương, và ý chí sống của họ rồi. Họ không thể, họ đang mắc bệnh mà?
Trầm cảm khiến bạn mình, một đứa giỏi giang vui tươi, công việc thuận lợi, trở thành một đứa lờ đờ vật vờ, không thể tập trung làm gì, phản ứng rất chậm, không cần tiền bạc, không cần ăn uống, không thèm làm gì, không quan tâm ai…
Nghe vô lý nhỉ? Ừ, thì ta chưa bị bệnh nên ta thấy khó hiểu mà…
Mỗi lần có chuyện lên quan đến trầm cảm trên mạng xã hội, mình lại biết thêm rằng, nhiều người còn ít biết về trầm cảm quá.
Đa phần đều nghĩ, trầm cảm chỉ là kết quả của một sự yếu đuối khi đối mặt những không chịu được áp lực cuộc sống, hay trầm cảm là vấn đề tâm lý.
Nhưng không phải ai cũng biết, trầm cảm là bệnh có thể xuất phát từ bên trong con người.
Phụ nữ có thể mắc trầm cảm nhiều hơn vì rối loạn tuyến giáp hay sự thay đổi nội tiết xảy ra với kinh nguyệt và mãn kinh,…
Trầm cảm có liên quan đến các yếu tố di truyền, người ta thậm chí còn đang nghiên cứu 2 gen có liên quan đến bệnh rối loạn trầm cảm nặng đề tìm thuốc
Trầm cảm có thể đến từ những giấc ngủ bị mất đi của một bà mẹ chăm con, hay của một người hay tăng ca, suy nghĩ nhiều đến mất ngủ.
Trầm cảm có thể dễ đến hơn từ việc bữa ăn của một gia đình thiếu đi dinh dưỡng, thiếu Omega 3 – một chất béo quan trọng của não bộ.
Trầm cảm có thể đến khi người ta lo lắng, áp lực, buồn bã quá lâu mà không thể giải quyết. Thậm chí việc không được tiếp xúc xã hội, bí bách cũng khiến con người ta trở nên u uất, dễ mắc bệnh.
Trầm cảm có thể đến sau sang chấn tâm lý, những biến cố trong cuộc sống mỗi người.
Có một bệnh tên là Trầm cảm theo mùa. Thật đấy, vì mùa đông ánh sáng ít hơn nên có những người mắc phải trầm cảm, rối loạn cảm xúc, và cần chữa trị bằng cách… chiếu sáng thêm mỗi ngày.
Trầm cảm, có thể bị gây ra bởi… thuốc. Một số loại thuốc làm nặng hơn triệu chứng trầm cảm, trong khi chúng được kê để hỗ trợ hay chữa trị các bệnh khác…
Trầm cảm là căn bệnh có thể xảy ra với bất cứ ai, với những người trẻ, với người già, với những đứa con hay những ông bố, bà mẹ trong gia đình…
Trầm cảm không phải bệnh chữa được bằng những lời nói đạo lý, những câu khích lệ hay lời khuyên. Trầm cảm cần có bác sĩ, cần có liệu trình, cần thuốc uống…
Nếu như không quan tâm, không để ý, thì rất có thể một ngày nào đó, những câu chuyện trên mạng, sẽ ập vào một ngôi nhà yên bình chẳng hề báo trước…
Không phải cứ buồn là trầm cảm, không phải cứ trầm cảm là yếu đuối, và trầm cảm không phải là đáng trách, không đáng trách một chút nào cả!
“Bạn mãi mãi không thể hiểu người khác đã trải qua những gì, cho đến khi bạn trở thành một trong số họ”.
Mình xin được nói lại câu này, chỉ mong rằng chúng ta có thể thông cảm hơn với người mắc bệnh trầm cảm.
Hãy quan tâm nhau, khi còn có thể…
Cre: -aT- Chuyện của Hà Nội
?: Artwork by w3sr [IG]
