TÌNH THƯƠNG CÓ VỊ NGỌT ĐẮNG

(Câu chuyện kể về người mẹ nghèo)

FB Đào nguyên Thông

Cứ vào chiều thứ tư hằng tuần, lúc bà trở về nhà thể nào cậu bé cũng được miếng bánh, cậu bé vô tư như thế với lũ bạn trước cổng nhà rồi đợi mẹ. Cậu đã ăn miếng bánh như vậy đã bao nhiêu lần hồn nhiên như lẽ thường tình của con trẻ…

Rồi một ngày, cậu băn khoăn, tại sao mẹ lúc nào cũng mua bánh cho mình chiều thứ tư ? Cậu bé bắt đầu tò mò thắc mắc về điều ấy. Rồi một ngày thứ tư nọ, cậu muốn khám phá điều bí mật kia. Hôm đó, lúc bà mẹ ra khỏi nhà, cậu theo dõi từ xa. Thì ra thứ tư là ngày hội chung của các bà mẹ. Sau phiên hội, các bà thường ngồi với nhau ăn bánh, uống nước trà, họ chuyện trò với nhau trước khi về. Đứng đằng xa vén tấm màn cửa sổ, cậu thấy các bà mẹ ăn bánh vui vẻ, riêng mẹ của mình gói miếng bánh vào tờ giấy rồi cất vào túi. Bà chỉ uống nước thôi. Bây giờ cậu mới biết miếng bánh mỗi chiều thứ tư do đâu mà có ? Không phải mẹ đi chợ mua, mà mẹ nhịn ăn để dành cho mình. Càng nghĩ cậu bé càng thương mẹ. Khi xong phiên họp, các bà mẹ chuẩn bị ra về. Cậu vội vàng chạy về nhà trước, giả bộ như không biết gì, lòng hồi hộp nhìn mẹ thấy ngậm ngùi thương xót. Như mọi lần, về đến cổng bà cũng lại gọi con:

– Mẹ có quà cho con.

Như bao lần mẹ có mua đâu, mẹ hy sinh nhịn ăn để cho con mà… Cậu cầm miếng bánh ra đầu nhà. Cậu nhìn miếng bánh trên tay mà rưng rưng nước mắt. Hình ảnh mẹ lại hiện rõ như ban nãy. Chung quanh cái bàn, bình nước trà, các bà mẹ vui cười ăn bánh, riêng mẹ mình chỉ gượng cười uống mấy ngụm nước. Cậu nhớ từng chi tiết, cái dáng điệu không mấy tự nhiên của mẹ, mẹ như rón rén cất miếng bánh vào túi kín đáo không muốn cho ai thấy. Lúc mẹ làm như thế chắc chắn mẹ nghĩ đến đứa con trai của mẹ đang mong đợi món quà của mình. Thế mà, từ bao lâu nay mình cứ ăn những miếng bánh ấy trong cái vô tâm, vô tình chẳng biết đến tình thương có vị ngọt đắng của Mẹ… Cậu bé nhìn miếng bánh mà nước mắt lăn dài trên gò má. Cậu cảm động thấy thương mẹ quá, cậu không dám cắn, cậu không thể vứt đi, đây là tình thương của Mẹ. Cầm mãi, sau cùng cũng phải ăn, đưa miếng bánh lên miệng mà nước mắt cứ chảy trôi theo. Cậu bé nhai trong mếu máo. Cậu không thấy cái vị ngọt của đường sữa nữa mà chỉ còn cảm nhận cái vất vả của người mẹ hy sinh cho con mình. Trong sự hy sinh ấy, vị ngọt của miếng bánh không phải là mùi sữa thơm mà là lòng thương con.

Từ ngày đó trở đi, cứ đến ngày thứ ba là cậu lại băn khoăn về miếng bánh thứ tư hôm sau. Miếng bánh trở nên tấm bánh “Thánh” vì lòng hy sinh của Mẹ. Cứ mỗi chiều thứ tư đến, cậu bé bồi hồi xúc động biết rằng mẹ lại nhịn ăn vì con. Rồi lại ra đầu nhà, đứng ăn miếng bánh trong nước mắt. Một hương vị rất ngọt ngào cho trái tim tuổi thơ biết mình được yêu và biết yêu thương mẹ mình… Cậu luôn nghĩ trong đầu sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này lớn lên con sẽ đáp đền công ơn của mẹ

Năm tháng trôi đi, khép lại tuổi thơ trong hoài niệm khó nghèo, theo thời gian cậu cũng lớn lên. Vì cuộc sống mưu sinh chàng trai lao đầu vào cơm áo gạo tiền mà quên mất đi cái kỉ niệm buồn ngày xưa ấy. Khi cuộc sống khấm khá hơn đã có điều kiện chăm sóc cho mẹ thì tuổi già bệnh tật ập đến, mẹ không còn bên cậu nữa…

Hôm nay ngày thứ tư cậu đến viếng mộ mẹ, đặt hộp bánh cùng hoa tươi thắp nén hương, lòng nghẹn ngào xúc động. Làn khói hương bay lên hình như tụ lại thành hình trái tim thương cảm. Cậu đứng giữa trời chiều khấn vái điều gì… Hoàng hôn đang ngã dần về cuối chân trời nhuộm một màu vàng úa. Cậu ngậm ngùi thốt lên không thành lời “Mẹ của con ơi !”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *