Tôi sinh ngày 18 tháng 1 năm 1976. Tuổi tây ứng với con Rồng nhưng tuổi ta lại là con Mèo. Cái sự lộn lèo ấy hãm lắm, tinh những lộn rồng bên hông lộn mèo thôi. Hỡi ôi…!!!
Bố tôi, một ông giáo làng khá hào hoa bởi cái nết hay rượu và tinh tươm chữ nghĩa. Đôi lúc phát tiết ông còn gảy được đàn bầu mới cả măng-đô-lin cùng với món sáo trúc sở trứ danh thủa mục đồng nông nỗi. Khác với mẹ tôi, cũng giáo làng nhưng lắm điều và nhiêu khê như định mệnh.
Nhà những bốn anh em. Tôi con cả. Sau là đứa em gái sinh năm 1977. Gái sinh Đinh Tị hầu hết giỏi giang, mọi nhẽ. Chúng luôn tự hào là Rắn Vàng để phân biệt với các thể loại Rắn kém giá trị và vô tích sự khác ví như Kỷ Tị, Tân Tị, Quý Tị. Riêng bọn Ghen Tị thì càng không nghĩa lý, hihi…!!! Thằng thứ ba sinh năm 1979, tuổi con dê nhưng độ dâm đãng chỉ ngang với rắm tu chùa. Gần bốn mươi xuân xanh nhưng cái nhẽ “ lộn cành” ảm đạm như cám thiu vậy. Cậu út sinh năm 1983, tuổi con lợn nên đầu óc ngu si – tứ chi phát triển. Được cái gái đông, túc tắc ăn vã cũng mướt cả mồ hôi hột. Cậu ấy mất rồi, tôi cũng chẳng đang tâm mà kể lể. Mỗi một mẩu này thôi.
***
Mẹ tôi sinh nó ra trong một buổi chiều sầu đông rụng trắng đồng. Bố cuống quýt đẵn tre buộc võng cáng lên trạm xá, bép phát chui ra, khóc ngoe ngóe. Mẹ tôi bảo, đẻ bốn anh em đều thế cả. Còn nhanh hơn một cú trút bỏ xiêm y mỗi khi tắm vội.
Nó ra đời như bao đứa trẻ của thời thổ tả với sữa khô, bột loãng, khăn sô. Được cái trộm vía nên ngoan và nhớn nhanh như chó thiến. Phải cái tội nhà nghèo, đông anh em nên sự ra đời của nó ảnh hưởng trầm trọng đến khẩu phần của tôi và hai đứa còn lại. Mỗi khi nó ăn xong, mẹ tôi quẳng cái nồi quấy bột bé tí xuống gầm giường là bọn tôi lao vào tranh cướp, cạo vét từng hạt li ti còn sót lại. Có lần tôi cạo thủng cả đít nồi, mẹ mắng cho trôi cả rế.
Tôi anh nhớn nhất nhà nên phần trông em luôn được ưu tiên. Một thứ ưu tiên rất quái đản. Khi nó tròn ba tháng, mẹ tôi quẳng đó mà đi hàng xáo. Thời đó tuyền phải mang gạo đi ban đêm tránh thuế vụ. Cứ ba giờ sáng là mẹ tôi đi. Cả bố tôi nữa. Họ chui nhủi trong màn đêm đặc quánh trên những chiếc xe đạp thời tiền sử. Mẹ tôi dặn, em khóc thì lấy cái bình sữa có núm vú giả mà đút vào mồm. Tôi ngoan ngoãn vâng lời. Nhưng hễ tiếng xích líp tằng tặc khuất đi cái là lại lăn quay ra ngủ tít mù.
Vắng hơi mẹ, nó dậy ngay, khóc ngằn ngặt. Tiếng trẻ trong đêm khóc hờn nghe nẫu lắm. Nhưng tôi còn đang bận ngủ. Chỉ đến khi một bà cô hàng xóm vắng hơi giai te tái đạp cửa chui sang thì mới tỉnh. Nghe nhời mẹ dặn, tôi lấy cái bình sữa có núm vú giả mà găm vào mồm. Nó ngậm lấy, mút tóp má và câm ngay. Nhưng được một lúc lại nhè ra, khóc to hơn.
Sốt ruột, bà cô hàng xóm tốt bụng vạch vú cho bú. Chao ôi, bộ ngực được tạo hóa kiến tạo đẹp đẽ là thế nhưng không được bàn tay con đực nào bạo liệt khai thác nom buồn thiu như hai hạt cơm khê. Nó tay bám mồm bú. Im bặt được một lúc. Rồi lại nhè ra, khóc to như đám ma đại cố. Bỏ mẹ thật. Nó khóc làm tôi cũng khóc theo. Khóc vì thương em, vì rối trí. Điên quá, tôi thò ngón tay út đút mồm nó. Lạ thay, nó ngậm lấy và im hẳn. Cơ sự có vẻ ổn. Bà cô già hàng xóm thấy trật tự được vãn hồi nên cũng thối lui.
Tảng sáng, bố mẹ tôi về. Phần thưởng cho việc trông em là dăm vài cái kẹo bột thần tiên. Tôi rút ngón tay út ra khỏi mồm. Nó ngọ nguậy. Thường thì khi thức giấc nó sẽ khóc rất hoang đàng. Nhưng sao hôm nay…? Tôi la to gọi mẹ. Mẹ tôi đang thay dở cái áo lao ra vạch vú cho bú. Nó cứ ất rồi lại ơ, không vồ mà cũng chẳng vập, mắt khép hờ thiêm thiếp. Mẹ tôi hoảng hồn gọi bố tôi. Ông bình tĩnh hơn, hỏi tôi chuyện trông nom em ún. Tôi chả biết kể gì, chỉ bảo em khóc cả đêm. Bố tôi bắt mẹ tôi vắt sữa ra cái bát sắt tráng men, rồi bóp miệng nó mà đổ vào. Lúc sau thì thấy vẫy tai và đái vống qua đầu. Hóa ra nó kiệt sức và lả đi vì khóc. Hú hồn…!!!
Khi lông lống lên một tí và biết ăn cơm nát thì nhàn hẳn. Chỉ việc cho lên phản, vung thìa là há mồm. Mỗi khi mọc răng hay ốm đau tí chút thì phải cắp nách đi rong, vừa nịnh vừa dọa thì mới chịu ăn. Mà nó ăn khỏe lắm, bữa nào cũng toi cơm nguyên bát ô tô. Hôm nhiều thức ăn thời còn hơn. Mà thức ăn thì có chó gì, ngoài vài con tôm đồng dim mặn, mấy miếng tóp mỡ già, là hết.
Thế nên, khi trưởng thành, nó cao đến mét tám. Anh em tôi chả đứa nào phổng phao đến thế. Mỗi tội dốt, học ngu nức nở trong cái chu vi mấy trăm dặm vuông. Nhà tôi rất lạ, cái trí tuệ cứ theo chiều mũi tên đi xuống. Nhiều lúc tôi cứ băn khoăn, hay bọn chân tay to thì não teo?
Lúc nó vịn cửa vào đời thì anh em tôi đã ra giàng và bay đi. Mẹ kiếp, đánh vật với cuộc sống ở cái xứ sở lắm di sản hoang mang này nhọc nhằn không để đâu cho hết. May là chúng tôi biết thương yêu nhau. Nó út ít trong nhà nên tình thương yêu lại có phần nhiều. Chúng tôi chắt chiu cho nó từ manh áo đẹp, đôi giày xinh và cả những mảnh hồn trần thông qua dăm vài xu hào nhỏ lẻ. So với lũ bạn cùng lứa ở nhà quê, nó tươm hơn tất thảy.
Những tưởng theo gương anh chị mà phấn đấu, đâu ngờ lại bước thụt xuống hố sâu. Một hố sâu mà khi đã bước xuống thì rất ít cơ hội để trèo lên được. Nó phập vào ma túy. Bố mẹ tôi không hay, anh em tôi ở xa cũng tậm tịt. Khi phát hiện ra, đã muộn.
Cho nó đi cai hai lần. Lần cuối hai năm. Lúc về ngon lắm. Tôi bắt nó ở nhà tu dưỡng, nhờ vòng trong, vòng ngoài để ý canh chừng. Nó lao động như một tráng đinh chính hiệu. Tôi mừng lắm. Tính thuê ít đất ruộng người ta bỏ không làm cho cái trang trại mini mà lập nghiệp. Càng mừng hơn nữa là nó có người yêu. Con này quen khi còn trong trại và con bé là một thực tập sinh. Nhiều lần tôi hỏi con bé, hơn hai mươi tuổi đầu đã ăn hết bao nhiêu buồng gan?. Nó không hiểu ý tôi, chỉ cười và bảo, em sợ ăn gan nhất.
Rồi chúng nó cưới nhau. Tôi mừng phát điên. Một cơ ngơi tạo ra cho nó, một tình yêu đẹp, một con vợ xinh và những đứa trẻ. Bằng đấy thứ sẽ cứu dỗi và giữ chân nó trước hố sâu ma quỷ. Nhưng không phải thế, ma quỷ vẫn có sức mạnh vô đối và phi phàm. Nó cướp đi em tôi trong một chiều buốt giá bởi cơn sốc thuốc sau một thời gian chơi lại. Đúng sáu tháng sau ngày cưới và chẵn ba mươi năm cũng của một mùa sầu đông trắng đồng định mệnh.
Nó bỏ lại bố mẹ, anh em tôi. Bỏ lại con vợ trẻ chưa quen với những cú dằn sóc trên đường đời. Bỏ lại tất cả. Nó chỉ mang theo một ước mơ bé nhỏ nhưng để thực hiện được thì phải dũng mãnh vô song là trèo thoát khỏi cái hố sâu nông nỗi.
Mấy hôm nữa là cất bốc rồi đón em về nhà mới. Cầu mong em được bình yên.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Bụi dặm dài đâu phủ bóng hào hoa
Đời nhiều ngả nhưng chỉ hai lối rẽ
Lối dương gian và lối của thiên đàng.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Ái ân kia coi như lỡ một cung đàn
Em vội vã bỏ chèo vào sương khói
Vợ em – thuyền lặng bến xanh xao.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cha rượu nhiều cho ngót bớt nỗi đau
Mẹ bạc tóc và hằng đêm vẫn khóc
Đợi bình minh mang bóng dáng em về.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Dưới âm sâu có châu chấu cào cào?
Đường vào ngõ có rào dâm bụt đỏ?
Có trường làng hay hội trại đêm thâu?
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cha vẫn thường ra bến buổi em đi
Mẹ vẫn đón vào ngày đầu và giữa tháng
Con tàu xa trong mướt mát hôn hoàng.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Lũ cháu thơ ngây nhắc tên chú mỗi ngày
Các anh chị những đêm về mộng mị
Ngỡ như chưa hề có cuộc chia li…
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Mẹ lại bế bồng em như thuở trước
Cha quạt luôn tay tơi tả cả trưa hè.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Bốn anh em lại giành nhau cơm nguội
Chí chóe tranh ăn rồi nức nở chịu đòn.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Để cho một thuở xa xôi
Ồi ồi tiếng gió lưng đồi chiều hoang.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ.
***
P/s: Bài biên mùa 2013, năm sau là chẵn 10 niên xa cõi tạm. Thời gian, dường như có ai đó vung roi quất vào đýt vậy, hehe.