Sẽ có một ngày, bạn hiểu được rằng mọi mối quan hệ trong cuộc đời đều chỉ là “tạm bợ”, người với người có giữ lại ân tình cũng chỉ vì xuất hiện đúng thời điểm, bởi thế mà có những người đã từng rất thân thiết, nhưng đi qua thời điểm thích hợp cũng dần dần phai nhạt.
Thế giới của người trưởng thành không có ai đủ tư cách để nhắc đến tri kỷ. Thứ quan hệ mà người ta nói là tri âm tri kỷ, thường chỉ là sự ngộ nhận giữa hai người – là nam và nữ. Đôi khi, đó lại là một mối quan hệ tàn nhẫn, bởi một trong hai người đã cố gắng che giấu tình cảm của mình để chấp nhận ở lại bên cạnh người kia, cam đóng vai phụ, luôn luôn lắng nghe và thấu hiểu trong thầm lặng. Và cũng nhiều khi, người còn lại biết nhưng vẫn cố giữ lại cho mình một mối quan hệ mờ ám như thế. Vì ngoảnh lại, họ vẫn luôn có một bờ vai, một bàn tay, một hơi ấm dự phòng dù không yêu.
Thế nên, thế giới của người trưởng thành, không có những mối quan hệ mãi mãi, mà chỉ có những lợi ích nhất thời. Người với người chơi với nhau nhiều khi còn là vì hợp thời, hợp cảnh, hợp phong cách và hợp điều kiện. Sẽ có lúc bạn hiểu rằng, có những người coi sự xuất hiện của bạn như một sự tô điểm cho cuộc sống của họ, cũng có người chỉ muốn bạn mãi mãi là hình nền mà thôi, nghĩa là bạn có giá trị hoặc không có giá trị – cũng vẫn chỉ là một trong những tập hợp điểm, không là bạn, chỉ là bè, để qua rồi thì sẽ trôi mãi mãi.
Nhưng sẽ có một ngày sau rất nhiều cuộc vui, bạn dừng lại, bỗng thấy thanh thản với nỗi cô đơn của mình. Bạn đi về một mình, vùi đầu vào công việc, ngủ vùi sau những mệt mỏi, tự thưởng cho mình những món quà nhỏ, tự xách ba lô lên và đi xa, một mình rong ruổi qua những con đường lạ. Bạn đi rồi trở về, cuộc sống cứ bình bình trôi qua như thế, bạn thấy thanh thản với mọi thứ trong cuộc sống của mình, đó cũng là lúc – bạn nhận ra giá trị của hai chữ “Tự Do”.
Tự do để nhận ra mọi thứ trong đời đến và đi đều là duyên, chỉ những ai đã chọn ở lại bên mình mới là phận. Mà phận thì không cầu, không cưỡng, phận là khi đi qua hết sầu, hết bi, người ta sẽ hiểu được giá trị của mình mà trân quý.
Tự do là để sống nhẹ nhàng với mình, từ bi với người, mở lòng ra để chấp nhận những thứ sẽ đi như đón nhận những điều sẽ đến trong an nhiên, bình thản.
Tự do là để vui vầy với cuộc sống một mình, dù nhân gian có bạc đãi mình thì ta vẫn sẽ sống những ngày sau thật vui như thế. Một mình không tệ, cô đơn cũng không tệ, chỉ có nhiều người mà vẫn cô đơn mới là tệ. Dẫu nhân gian là những cuộc chia ly đầy đau khổ thì ngày mai, thức giấc, ta vẫn sẽ đón bình minh bằng nụ cười bình thản.
Bởi vì bình thản nên ta chợt nhận ra, ta đã sống những quãng thời gian lặng lẽ đủ để thấu hiểu mình, yêu thương mình và có thế, ta sẽ không đến với ai vội vàng, không bắt đầu một mối quan hệ bằng những kỳ vọng, những gánh vác để rồi mãi mãi sau này làm khổ nhau, sống với nhau trong những dằn vặt, thúc ép đầy khiên cưỡng.
Bởi vì bình thản nên ta biết trân trọng mình, trân trọng người đủ để kiêu hãnh bước qua những cám dỗ tầm thường, để không cho phép ai làm tổn thương bản thân và cũng không bất chấp làm đau ai đó để bảo vệ bản thân mình.
Bởi vì bình thản nên ta sống rất thật với mình, với đời, để cứ yếu đuối những khi mệt mỏi, chẳng phải tỏ ra mạnh mẽ, gai góc với ai làm gì, để biết bày tỏ những gì mình thích và thẳng thắn với những gì mình ghét. Ai thương, ai ghét đều chẳng còn quá quan trọng nữa.
Bởi vì bình thản nên ta sẽ mãi là người – tự – do – trong – mọi – mối – quan – hệ, là bạn, là người tình hay là bạn đời thì ta – hãy – cứ – tôn – trọng – mình – trước.
Ảnh Chị Em mình
#mocdieptu