Mình đang ở một phòng khám tại quê mình, và mình khá sốc.
Mình và em mình đều học tập và sinh sống ở TP, nhưng dịch nên cả hai đều về quê.
Trưa nay em mình có dấu hiệu đau bụng rất nặng và nôn.
Ở quê mình thì khá vắng bệnh viện phòng khám không thể bì được với lúc ở TP, chỉ có một phòng khám cách nhà 5km, mình vội chở em qua đó.
Thật sự thấy em nó đau xót lắm mn, mặt tái nhợt mà cứ ôm bụng quằng quại. Mình vào phòng khám thì thấy có một cô mặc áo trắng đang dán băng truyền nước (thật sự mình thấy cổ làm xong hết rồi, chỉ còn điều chỉnh nhỏ nước nhanh chậm).
Mình cũng sợ ảnh hưởng đếnh người bệnh nên chỉ nhỏ giọng là :”Cô ơi cô, cô xong chưa ạ? Nếu xong rồi coi giúp em cháu một tí được ko ạ? Nó đau lắm ạ?”
Xong những gì cổ nói làm mình sốc: “Có đau lắm thì cũng từ từ, có trước có sau. Với cô cũng chẳng phải là bác sĩ mà biết coi gì cho em con, bác sĩ còn đang ở bên phòng siêu âm. Chả lẽ vì em con đau mà phải bỏ siêu âm ra xem à?”
Thật sự mình không hiểu sao có thể nói với giọng hời hợt mỉa mai như vậy. Nói xong thì cũng đi ra khỏi phòng, lúc đó mình tưởng là đi xem em mình đau như nào á mn. Nhưng ko, đi lướt qua chỗ em mình ngồi ôm bụng cũng không thèm nhìn.
Xong thì có một cô giúp việc đi tớt, mình thấy cô lau nhà xong bảo: “Có đau cũng phải từ từ, chứ bác sĩ đang bận.”
Phải đợi một lúc sau bác sĩ siêu âm ra em mình mới được kêu vào.
Thật sự thì thấy em mình đau ai ko xót mn, mà mình thấy thái độ thực sự tệ luôn, oke cô ko có chuyên môn ko khám được, nhưng cũng đâu cần lạnh nhạt v đâu nhỉ?
Xin chia sẽ chút
1. Áp lực làm ko được thì nghỉ, ko ai ép làm
=> Nói phủ phàng là vậy, không lý do lý trấu, đi làm công ty tư nhân là tự hiểu việc này. Cty người ta cần thái độ. và chất lượng. Làm không được thì tự trọng rút lui, đừng để người khác phải than phiền, phàn nàn hoài.
Tôi làm việc giờ hành chính, nhưng có khi nhiều việc cũng phải 12 1h giờ sáng mới về, tất nhiên hiếm khi là vậy, nếu thường xuyên chắc tiêu nhưng về trễ 7 8h tối là chuyện thường. Cứ làm tốt rồi về đúng giờ, làm trễ thì tự ở lại bù.
2. “Lời nói ko mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”; “Uốn lượi bảy lần trước khi nói”…. và nhiều câu nói khác nói về việc ăn nói.
=> Câu nói người xưa truyền lại, ai cũng biết, dù là người học cao học thấp hay không học.
Vậy cớ gì khi mình thấy vui vẻ thì nói là ngọt, thấy khó chịu thì xổ bực nhọc vào người khác, nhất là trong công việc. Đừng lý do.
Hãy đặt chất lượng công việc, sự chuyên nghiệp công việc lên hàng đầu.
Không cần học hỏi đâu xa, tự nhìn nhận và thay đổi được, trong nước có, bệnh viện tư có, cử người đi học hỏi là cải thiện được. Nhưng không đâu, ko ai làm vậy. Lí do? Thôi bỏ đi.
3. Cá nhân tôi hay bệnh vặt, cũng đi bệnh viện nhiều. Ưu tiên luôn chọn bệnh viện tư.
Đút kết lại như sau, dịch vụ khách hàng ở bệnh viện tư tốt hơn bv công; và dịch vụ bv tư ở TP tốt hơn bv tư ở quê.
Nó là thành căn bệnh khó chữa rồi.
Tại sao dịch vụ như vậy lại như vậy, lại thành bệnh khó chữa? ai cũng rõ, không cần tôi nói thêm, nhưng mọi người cứ lý do này lý do nọ?
Vì những cái lí do này nọ đó, là 1 phần nguyên nhân ảnh hưởng đến chất lượng của bệnh viện.
Nhưng thì sao, muốn họ thay đổi suy nghĩ, muốn chính các nhân viên thay đổi ư? Chắc phải ngủ.
==> Tóm lại, đã làm việc thì hãy chuyên nghiệp, luôn có tinh thần hoàn thiện mình, đừng lý do vì…nhưng…do…
Làm không được thì rút chân lại, để người khác thế chỗ, nguồn nhân lực ngoài kia đang dư.
Hãy có Trách Nhiệm với vị trí của mình.
Xin nhấn mạnh 2 từ ‘Trách Nhiệm’.
Mình thương chủ thớt thực sự, rõ ràng vấn đề bạn ấy muốn chia sẻ là thái độ phục vụ và nói chuyện của phòng cô kia ( các bạn đọc cmt bên trên sẽ biết cô đấy vợ bsi chỉ phụ vc nhẹ ltinh thôi chứ cũng chẳng phải điều dưỡng hay gì nhé) mà các bạn cứ tranh thủ lôi chuyện áp lực nghề nghiệp ra để nói là sao?
Ok nếu cảm thông, chúng ta chỉ nên cảm thông cho những người bận rộn mệt mỏi và chí ít câu trả lời k cần quá đầy đủ, gần gũi nhưng KHÔNG ĐƯỢC MỈA MAI, KHÔNG NÊN NÓI CHUYỆN BẤT LỊCH SỰ nhé các bạn điều dưỡng thân yêu ơi, bạn mệt và vội bạn có thể nói “ Bác sĩ đang khám em ngồi chờ tới lượt” thay vì cái giọng văn trên nhé!
Thứ 2 là khi các bạn chọn nghề xin các bạn hãy tôn trọng nghề mình đã chọn, chọn nghề thì xác định áp lực phải chịu rồi hãy lao vào nhé, đừng lao bừa vào rồi đến lúc bắt người khác, bắt ng nhà bệnh nhân hứng chịu cảm xúc của các bạn, nghề nào chả có áp lực, làm điều dươngx y tá thì có quyền cáu gắt mỉa mai thì vô lí lắm các bạn ạ.
Cuối cùng, việc thông cảm như thế nào là ở mỗi người và không nên đánh tráo khái niệm thành kiểu ai- cũng – nên – cảm – thông cho các bạn, nghề là các bạn chọn, công việc là các bạn tự nguyện làm, k chịu được thì về chứ đừng tỏ ra khó chịu với người khác, nói người khác cảm thông cho các bạn thì dễ, thế các bạn đã cảm thông được cho những người đó chưa?
Chị mình làm trong viện
đi làm 10 ngày thì 8 ngày chập tối mới mò đc về nhà. Ngày nào cũng bệnh nhân, sổ sách, kho thuốc, kiểm tra thuốc cho bệnh nhân.. làm k cẩn thận có vđe gì tự chịu
Này các b ơi. Các b có tự tin rằng khi các b mở mồm nói 10 câu thì cả 10 câu k có câu nào nói khó nghe k?
Bệnh viện có quy tắc của viện, việc gì cũng phải nhìn nhận từ nhiều phía! Bên trên tớ thấy b chủ tus dẫn em tới khám cũng đi thẳng vào phòng khám để hỏi chứ k ra quầy tư vấn. Mẹ tớ cũng bị y hệt mà tới phòng khám tư còn phải lấy phiếu chờ bsi gọi vào khám thì mới đc khám. Chung quy vẫn là do thái độ CSKH k tốt nên mới có cái tus này. :))) ng thân của mình bị vậy thì ai cũng xót thôi ạ. Nhưng kphai 1 mình mình có ng thân. Ng khác cũng có. Bsi y tá 1 ngày nta cũng k phải là tiếp 1 bệnh nhân là người thân của các bạn.
Mẹ nó chứ bực vl các bạn bị nói hơi nặng nthe thôi, thế t ở nhà hôm loz nào cũng bị cái cớ như các b nói là Áp Lực mà thành thớt cho chị t chém đó
Đời dài bnh đâu trừ mấy ng làm việc xấu ra thì nên học thông cảm cho nhau cho nó nhẹ ng