Tôi từng gặp một cậu bạn thế này:
Năm 15 tuổi, cậu ấy từ huyện lẻ lên thành phố để học. Thời điểm đó, cậu ấy chẳng có gì nổi bật.
Điểm thi đầu vào cũng nằm top giữa, ngoài môn Chuyên cũng chẳng đặc biệt giỏi môn nào. Mỗi ngày cũng chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi khi không thể nghe hiểu những bạn dân Thành Phố giao tiếp bằng tiếng Anh.
Bỗng một ngày nọ, chỉ mới cách đó tầm 2-3 tháng, tôi đã thấy cậu ấy vui vẻ nói cười trong nhóm bạn đó.
Cậu ấy xoay trái xoay phải, miệng không ngừng tuôn ra lời nói bằng tiếng Anh, thuận lợi đến mức tôi cho rằng vốn dĩ đã là như thế, chứ chưa từng có lúc cậu ấy phải lúng túng cúi đầu.
Lại thêm nửa năm nữa, cậu ấy lại càng làm tôi ngạc nhiên hơn.
——————————-
Ngày công bố kết quả cuộc thi Học sinh Giỏi môn Chuyên, tên của cậu ấy xuất sắc nằm ngay trên đầu bảng, được mạ vàng óng ánh và đặt trên một tấm lụa đỏ.
Tôi hơi nhíu mắt nhìn thật kỹ, số điểm 48/50, cách xa giải Nhì một khoảng lớn đến mức không ai có thể gượng cười để nói là “ăn may”.
Tôi lén nhìn cô bạn cùng lớp đạt giải Á Quân – người đã từng là Thủ khoa đầu vào và luôn đạt số điểm cao nhất lớp mỗi đợt kiểm tra – với tỉ số 36/50. Đây đã là con số cực kỳ đáng nể so với các giải còn lại, nhưng cũng chẳng là gì so với cậu bạn nọ.
Thời điểm đó, tôi tò mò không hiểu cảm giác của cô bạn kia là gì nhỉ? Khi mà đột nhiên chỉ vừa chớp mắt một cái, bản thân đã bị tước đi vương miện trên đầu.
Cậu ấy vẫn cứ luôn âm thầm nỗ lực không ngừng, không công khai cũng không giấu giếm, bình bình thản thản mà đoạt hết từ giải này đến giải khác.
——————————-
Năm 17 tuổi, cậu ấy trở thành học sinh đầu tiên đạt giải Nhì cấp Quốc Gia về bộ môn Chuyên của Tỉnh tôi, xuất sắc khắc tên mình lên tấm bia Văn miếu huyền thoại.
Không những được tuyển thẳng toàn bộ khối ngành và đại học liên quan trên toàn quốc, cậu ấy còn được mời thẳng sang Nhật Bản và được chính phủ tài trợ mức học bổng lên tới 120%.
Năm 18 tuổi, cậu ấy từng nói trước buổi diễn văn toàn trường thế này:
Đừng quá cảm thấy áp lực hay nặng nề, mỗi người đều có một khả năng riêng biệt.
Mình may mắn được sinh ra với khả năng tốt hơn chút, và mình đã nỗ lực hết mình để đạt được giới hạn cao nhất của khả năng ấy.
Nên là, không cần ganh tỵ vì sao bản thân cũng nỗ lực mà không thể bằng người này người kia, bởi vì khả năng của bạn chỉ tới đó thôi, bạn đã làm được tốt nhất rồi.
Biết đâu, khả năng của bạn lại nằm ở mảng nào đó khác, và chỉ cần bạn đủ nỗ lực, thì chắc chắn phải đạt được thành tựu hơn người thôi.
Nhưng mọi nỗ lực đều chẳng vô nghĩa đâu. Mình tin rằng, nếu bạn chịu nhìn lại một chút, bạn sẽ thấy bản thân đã tiến xa được tới mức nào.
Nghe cậu ấy nói xong, tôi đột nhiên nhận ra nhiều điều.
Thuở trước, tôi cũng từng rất ganh tỵ với cậu ấy. Bởi vì chúng tôi cùng quê, nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao cậu ấy luôn luôn vụt lên như một tia sáng, còn tôi chỉ mãi loanh quanh ở vị trí ban đầu.
Bây giờ nhìn lại, tôi chợt nhận ra không phải như thế. Nỗ lực của tôi cũng có kết quả rồi.
Tôi cũng từ một đứa liệt anh Văn trở thành học sinh Giỏi, cũng từ một đứa 3 điểm Chuyên tiến lên con số 8, cũng từ vị trí “đậu vớt” trở thành học sinh ở top giữa.
———————————-
Hoá ra không phải bản thân tôi giậm chân tại chỗ, mà là bởi vì những người tôi ngắm nhìn luôn ở vị trí ngày một cao.
———————————-
Cậu ấy chưa bao giờ nói với ai về công sức mà bản thân cậu ấy bỏ ra, cũng chưa từng kể lể xem bản thân đoạt Giải có bao nhiêu hơn người.
Cậu ấy là kiểu nom thì vẫn như ngày đầu, nhưng “đùng” một cái sẽ khiến cho người khác ngỡ ngàng vì kho kiến thức của cậu ấy.
Thế mới nói: Những người có thiên phú không đáng sợ, những người vừa có thiên phú vừa nỗ lực mới đáng sợ.
———————————–
Sau này khi tôi gặp lại cậu ấy vào năm 20 tuổi, cậu ấy đã vượt xa những người bạn ngoại quốc khác để trở thành Nghiên cứu sinh tập sự mất rồi.
Với những người như cậu ấy, đến cả tư cách ganh tỵ cũng không còn, chỉ có thể ngưỡng mộ và dõi theo mà thôi.
Ảnh: pinterest