NẾU GIẢ SỬ LÚC ĐÓ BẠN TỰ TỬ THÀNH CÔNG, THÌ BÂY GIỜ BẠN ĐÃ CHẾT ĐƯỢC BAO LÂU RỒI?

Có một lần, tôi vô tình lướt được một bài viết với nội dung như thế này:

‘NẾU GIẢ SỬ LÚC ĐÓ BẠN TỰ TỬ THÀNH CÔNG, THÌ BÂY GIỜ BẠN ĐÃ CHẾT ĐƯỢC BAO LÂU RỒI?’

Một bài viết giật tít thật kêu. Dễ dàng gây ấn tượng mạnh với người đọc và như một thói quen tôi lần mò vào phần bình luận phía dưới.

Rất nhiều con số lần lượt được đưa ra:

‘Bốn ngày

Hai tuần

Ba tháng

Một năm

….’

Tôi lặng người đi trong đôi phút và cũng thầm tự nhủ với bản thân: ‘Nếu lúc đó chuyện ấy xảy ra, chắc mình cũng đã chết khoảng hai năm rồi’.

Nghe buồn nhỉ?

Ai trong chúng ta mà chẳng có những phút giây yếu đuối đến đau lòng.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ: ‘Thời gian trôi nhanh thật, mới thế mà đã hai năm rồi. Chẳng phải bây giờ tôi vẫn đang sống sờ sờ đây sao. Mà thậm chí tôi còn đang sống rất tốt.’

Đến lý do vì sao lúc đấy mình lại có ý định như thế cũng trở nên mơ hồ trong tôi.

‘Vậy bạn có còn nhớ tại sao lúc đấy bản thân lại có suy nghĩ muốn tự tử không?’

Để tôi đoán nhé, có phải nó chỉ xảy ra trong một khoảng khắc. Đó là vào một buổi tối, sau khi phải kết thúc một ngày dài mệt mỏi. Bạn uể oải lê từng bước chân nặng trĩu về nhà. Dòng người đi lại vội vã, xe cộ đi lại tấp nập. Ai cũng mải miết tiến về phía trước, chỉ riêng mình bạn là mắc kẹt ở giữa. Bạn chẳng biết mình đang phấn đầu cho điều gì, bạn đang cố gắng vì cái gì, bạn vô định mơ hồ trước thế giới rộng lớn này. Bạn nghĩ đến ngày mai khi người người chào đón ánh bình mình của ngày mới với đầy hy vọng và tình yêu, thì bạn lại một mình chống đỡ bầu trời của riêng mình. Tiếp tục lặp đi lặp lại những chuỗi ngày buồn tẻ, cô quạnh đến thảm thương của mình, mà chẳng biết giãi bày cùng ai. Vì ai cũng vội vàng, quay cuồng với guồng quay của cuộc sống. Và rồi khi ánh đèn pha của một chiếc xe tải vô tình lướt qua người, bạn đã nghĩ đến việc bản thân chạy ra trước đầu xe.

Hoặc cũng có thể khi bạn đứng ở tòa nhà nào đó đủ cao để khi bạn rơi xuống thì vỡ vụn thành trăm mảnh. Nhưng bạn chẳng quan tâm lắm đến điều này vì đơn gian trái tim của bạn vốn đã tan nát chẳng còn rõ hình dạng nữa rồi. Bạn chẳng biết mình là ai, quên mất giá trị của bản thân là gì. Bạn lạc lối trong những suy nghĩ, định kiến, phán xét của người đời. Bạn mệt mỏi với giấc mơ của chính mình, chẳng biết phải tiếp tục những ngày sau ra sao. Bạn đứng trên lan can, gió thổi làm tê cứng từng tế bào trên cơ thể bạn và trong giây phút đó bạn đã nghĩ: ‘Để cơn gió nâng đỡ mình thì cũng không tệ’.

Hay là lúc bạn cãi nhau với những người trong gia đình. Những người cùng chung huyết thống, cùng chung sống với bạn dưới một mái nhà. Có thể nói là những người thân thiết với bạn, nhưng họ lại chưa bao giờ thực sự hiểu bạn. Họ áp đặt những suy nghĩ, ánh nhìn của mình lên bạn. Họ yêu cầu bạn hãy sống như thế này, thế kia. Lúc nào cũng lôi thứ tình cảm gia đình thiêng liêng gì đó kia ra để ‘muốn tốt’ cho bạn. Nhưng lại chưa một lần hỏi bạn có thích điều ấy không, có hạnh phúc với một cuộc sống như vậy không. Bạn lạc lõng trong chính căn nhà của mình. Và rồi bạn vô tình nhìn thấy một con dao ở trên bàn. Lưỡi dao rất sắc, rất nhọn nhưng cũng chẳng thể gây sát thương mạnh như những lời nói mà những người kia đã thốt ra. Cho dù có cắt sâu vào cổ tay đến mấy cũng chẳng khiến bạn đau đớn đến quằn quại như những hành động áp đặt mà họ đã gây ra. Và ngay lúc đó, bạn đã chọn cầm cao dao đó lên.

….

Nhưng cuối cùng bạn vẫn sống. Chân bạn chôn chặt xuống đường và lặng lẽ nhìn theo chiếc xe tải đã đi khuất. Tay bạn kéo chặt chiếc áo khoác mỏng để gió thôi không làm bạn lạnh cóng và từ từ trèo xuống khỏi lan can. Mắt bạn nhìn chằm chằm vào con dao trên tay mình rồi lại lẳng lặng đặt nó xuống.

Có thứ gì đó khiến bạn tự nhiên lại nuối tiếc cuộc sống, mặc dù bạn đã nghĩ về cách từ bỏ nó rất nhiều lần. Có thứ gì kéo bạn lại, nhắc nhở về những ngày tháng bạn đã cười thật tươi. Có thứ gì khiến bạn tin tưởng, chỉ cần cố gắng thêm một chút mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Bạn đã không lựa chọn cái chết. Điều đó khiến tôi rất lấy làm vui

mừng và tự hào về bạn.

Nên nhớ rằng: ‘cho dù thế giới này có hàng trăm lý do làm bạn khóc, bạn vẫn phải tự nghĩ ra hàng triệu lý do làm bạn cười.’

Nào bây giờ khi mọi chuyện đã qua đi, bạn có thể thoải mải chia sẻ với tôi về khoảng thời gian đấy chứ:

“Nếu được quay về khoảng thời gian tồi tệ ấy, liệu bạn có lựa chọn tự tử không?”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *