Có lần tôi đang đi xe buýt, tôi mệt lắm nên chỉ muốn ngủ một giấc.
Không lâu sau đó, có một bà mẹ dắt theo một đứa trẻ khoảng 6 7 tuổi bước lên xe, nếu không gặp được đứa trẻ này thì đây thực sự sẽ là một ngày bình thường đối với tôi ~
Có một bà bầu ngồi trước mặt tôi, cái thói hư hỏng của đứa nhỏ bắt đầu lộ rõ, tôi thấy nó còn nhỏ nên tôi nhường chỗ cho nó, thế nhưng nó lại không muốn ngồi chỗ của tôi mà nhất định đòi bà bầu đó nhường chỗ cho nó. Bà mẹ liên tục mắng nó: “Nhường chỗ cho mày đấy mà mày không ngồi, mày tin tao cho mày ăn một bạt tai không?” bla blo ble…
Nó cứ quậy phá mãi, cả xe buýt đều ồn ào vì đứa trẻ đó, tôi bực gần ch.ết. Sau đó bà bầu định đứng dậy, tôi nói với cô ấy: “Không cần đứng dậy đâu chị. Cứ mặc xác nó đi.”, rồi tôi nói với đứa trẻ đó: “Muốn phá thì về nhà mà phá, tao tát phát giờ.”
Thằng bé đó nhìn chằm chằm vào bà bầu, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đứa trẻ có ánh mắt như rắn độc, giống như ánh mắt đang mong muốn người đối diện ch.ết ngay lập tức!
Tôi lập tức bị dọa sợ, một đứa trẻ mà lại có thể tàn nhẫn như vậy, người lớn có thể che giấu điều đó, nhưng đứa trẻ hư này lại không giấu giếm chút nào.
Tôi vốn tưởng rằng trò hề này đã kết thúc, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo sẽ là điều tôi không bao giờ quên. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được ý chí gi.ết người và lòng hận thù mãnh liệt trên người một đứa trẻ, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.
Những đứa trẻ khác bị mắng sẽ tủi thân tí rồi thôi, nhưng thằng bé này lại đang âm thầm lên kế hoạch trả thù!
Tôi với bà bầu xuống xe cùng trạm, tôi đứng phía trước, bà bầu ở phía sau, đột nhiên tôi cảm thấy có tiếng bước chân lao tới từ phía sau nên tôi quay lại thì nhìn thấy….
Tôi đã nhìn thấy cảnh tượng khó quên nhất trong đời, thằng nhóc đó chạy đến gần bà bầu, vươn hai tay ra định đẩy bà bầu từ phía sau ~
Tôi đã hét lên “cẩn thận” nhưng đã quá muộn, thằng nhóc kia đã đẩy rồi, bà bầu không kịp làm gì liền lao về phía trước, Tôi chỉ có thể ôm lấy eo người phụ nữ theo bản năng để tránh cho cô ấy ngã xuống, nhưng thân hình của người phụ nữ thực sự quá nặng, chúng tôi vẫn ngã xuống hai bậc thang phía sau xe buýt.
Lúc đó, tôi rất căng thẳng, tim đập rất mạnh, tôi sợ đến mức quên cả đau đớn. May mà người phụ nữ luôn che bụng, còn tôi thì đỡ dưới. Tôi nhìn thấy trên mặt cô ấy đều là vẻ đau đớn. Mọi người trên xe buýt đều bị cảnh tượng này dọa sợ, sau đó mới vội vàng chạy đến đỡ người. Sau đó, tôi nhìn một lượt, hỏi người phụ nữ có thấy khó chịu gì không. Tôi thấy cô ấy vẫn đang run rẩy.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, người phụ nữ quá sợ hãi, vẫn đang run rẩy, sau đó có người đỡ cô ấy xuống trạm xe buýt, gọi điện cho người nhà đến đón đi bệnh viện kiểm tra.
Thằng bé đó vẫn đang ở đó hét lên “Đáng đời, các người đáng đời, không nhường chỗ cho tôi, bây giờ biết sợ rồi chứ”.
Mẹ cậu ta liên tục kéo thằng bé lại, mắng mỏ và đánh nó nhưng vô ích, thằng bé cứ tiếp tục hét lên “Là do các người đáng đời, tôi chỉ đẩy một cái thôi, tôi cứ đẩy đấy”.
Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, loại cặn bã xã hội này, tôi cũng đang đau lưng muốn chết, nhìn thấy người phụ nữ mang thai không sao, cảm giác đau của tôi cũng quay trở lại!
Tôi gần như phát điên lên, tôi liền chạy lên kéo thằng nhóc lại, tát một cái, nói “Mày còn dám đẩy người không, mẹ mày không đánh mày chứ tao là tao đấm sml mày luôn, mày tin không?”
Thằng bé lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt giận dữ, lao vào đánh tôi, còn hét lên “Tôi đẩy cho các người ch.ết hết đi.” Tôi chỉ có thể hung dữ hơn nó, lúc đó tôi cũng bị tức giận che lấp lý trí.
Thế là lại thêm một cái tát nữa, mẹ thằng bé liên tục ngăn cản tôi, xin lỗi ríu rít. Đứa trẻ ch.ết tiệt đó còn muốn lao lên cắn tôi, tôi thực sự không thể chịu đựng nổi nữa, một tay đẩy mẹ thằng nhóc ra, một tay cho nó một bạt tai.
Tính tát cho thêm vài phát nhưng những người bên cạnh cứ giữ chặt tôi rồi lôi tôi xuống xe.
Chuyện này cứ thế mà cho qua, gia đình nhà bà bầu còn chưa tới mà xe buýt đã đi rồi, thằng nhóc đó cũng đi theo luôn.
Tôi cũng không hiểu rốt cuộc là gia đình kiểu gì, môi trường kiểu gì lại có thể nuôi dưỡng ra một mối nguy hiểm tiềm tàng cho xã hội như vậy, hôm nay tha cho nó thì sau này nó sẽ càng ngông cuồng hơn, bởi vì nó không bị trừng phạt sau khi làm điều xấu!
Tôi luôn tin rằng bản tính con người vốn thiện lương, từ nhỏ đến lớn những người xung quanh đều là những bông hoa nhỏ được nuôi dưỡng dưới của chủ nghĩa xã hội, nhưng chuyện này lại mang đến cho tôi một cú sốc lớn, thật khó lòng để nói hết.
Thì ra khoảng cách giữa chúng ta với cái ác lại gần như vậy.