Tôi đã từng là một thằng lãnh đạo ngu, tôi chỉ nhận ra điều đó khi phá nát đi 2 dự án Startup, quằn mình trả nợ và lăn mình đi làm thuê cho 4 công ty ở vai trò thực thi và trực tiếp tham gia vào vận hành để tạo ra kết quả.
Phải công nhận nhiều thằng lãnh đạo, sáng lập của mấy công ty hay dự án khởi nghiệp thì thằng nào cũng bay bổng, cũng nhiều ý tưởng, cũng nhiều định hướng, cũng nhìn thấy nhiều thứ tiềm năng và luôn cho rằng những thứ đó chỉ có mình mới nghĩ ra. Có lẽ vì thế mà trong đầu mấy thằng đó ít cảm thấy sợ hãi và luôn hành động bất chấp khó khăn, bất chấp nỗi sợ hãi… Tuy nhiên, số lượng thành công của mấy dự án hay công ty khởi nghiệp chỉ chiếm 1% hoặc ít hơn.
Tôi cũng tự nhận mình là một thằng bay bổng, nhiều ý tưởng, giàu trí tưởng tượng cũng đã không biết bao lần vẽ nát lên tường, lên mấy cuốn A4, Viết biết bao nhiêu bảng định hướng với tầm nhìn vượt thời gian, không gian và thậm chí vượt ngoài trái đất. Vì những điều đó nên động lực và ý chí bất chấp của tôi rất lớn. Đôi lúc làm được vài thứ hay ho, sáng tạo ra được vài ba chiêu trò. Lúc đó tôi nghĩ “Ôi mình thật sáng tạo, ôi mình thật vĩ đại” :)) thế là tôi xem thường luôn mấy ông giám đốc này, chủ tịch nọ với tuyên ngôn nội tâm “Mày làm được tao sẽ làm được hay hơn hơn thế”.
Từ bản ngã vĩ đại đó, tôi bắt đầu thấy “Mấy thằng cấp dưới mình sao nó thiếu thông minh và chậm hiểu thế?”. Thế là tôi lôi đám huynh đệ ra để tẩy não, nhồi sọ bằng nhiều hình thức khác nhau như: họp ngày họp đêm, cà phê tâm sự mỏng, viết tâm thư… Mục đích nghe có vẻ nghe như cao đẹp là để thay đổi tư duy người khác nhưng sâu thẳm bên trong là phô diễn sức mạnh và chứng tỏ cái sự hiểu biết của mình là số 1 …Dần dần tôi mất hẳn sự liên lạc đến với các bộ phận, các cộng sự của mình, vì chỉ mỗi mình hiểu câu chuyện doanh nghiệp mình, mỗi mình mình có thể cảm nhận được. Mỗi lần họ gặp tôi họ bắt đầu thấy sợ tôi, hoặc là sợ phải nghe cái tư tưởng trên trời của tôi, hoặc không dám nói khó vì sợ bị tôi cho là “hèn” Họ im lặng và lặng lẽ rời xa dần. Thật đúng với một câu “Một thiên tài và vạn người giúp việc” trong cuốn sách mà tôi đọc đi đọc lại “Từ Dốt đến Vĩ đại”.
Mãi cho đến khi dọn dẹp hết đống rác khởi nghiệp sau 2 lần thất bại, trả gần hết nợ, ứng tuyển vào đi làm thuê vài công ty ở vị trí quản lý cấp trung tôi mới nhận ra mình Ngu, quá nguy hiểm. Tôi bắt đầu lôi ra tất cả những thư góp ý trái chiều mà nhiều cộng sự trước khi ra đi gửi cho tôi và bắt đầu viết từng dòng mail xin lỗi họ. Bắt đầu ngồi đọc đi đọc lại mấy cái định hướng mang tính chất tự sướng mà không thể chuyển hoá nó sang kế hoạch và kế hoạch hành động. Ngồi xem lại mục đích sao mà thấy mình viết cao siêu quá, ngồi xem lại các mục tiêu đã từng đề ra sao mà chữ nhiều số ít rặc mùi giải thích và thiếu tính khả thi. Ngồi xem lại hàng chục bản kế hoạch đã lập ra sao chỉ thấy mỗi mình có thể làm được và không thể chuyển hoá sang cho những cộng sự của mình để cùng làm…
Đấy, một thằng lãnh đạo ngu ngoài làm khổ mình còn làm hại anh em cộng sự của mình, đến khi nhận ra thì trả nợ sặc máu, mất tình anh em, và không phải ai cũng có cơ hội được trở lại với cuộc sống “Bình thường mới”.
Anh em làm lãnh đạo, đừng ngu như tôi nhé!
