Sáng sáng hai vợ chồng đều nằm ôm nhau âu yếm trò chuyện. Vợ vẫn thường hỏi “trưa anh thích ăn gì?”
Anh luồn tay vào áo vợ thủ thỉ “anh chỉ thích ăn bánh bao thôi”.
Hồi vợ có bầu đứa lớn,
Tối nào trước khi đi ngủ anh cũng nằm xoa bụng vợ độc thoại mấy lời yêu thương.
Vợ vẫn thường làm mặt nũng nịu “đêm anh thích ăn gì?”
Anh luồn tay vào áo vợ trêu chọc “anh ăn chay thôi, cây nhà lá vườn bưởi vợ hí hí”.
Rồi con bé được 20 tháng ,
Công việc lại bận rộn nên vợ thuyết phục bà nội cho cai sữa. Nhưng sáng sáng cái cảnh chồng thơ con mọn vẫn diễn ra như thường. Vợ đầu bù tóc rối vừa vội vàng thay đồ vừa nhắc đi nhắc lại những việc từ trong nhà ra ngõ .
– “Trưa anh thích ăn gì để em còn đi chợ?”.
– Anh nhìn vợ cười cười “Mướp xào”.
– “Mùa này làm gì có mướp, em có bầu đâu mà anh ăn dở vậy”
– “Thì ngoài chợ không có mướp, anh ăn mướp nhà cũng được.”
Vợ nghe đến đó biết bị trêu đểu, liếc nhanh xuống ngực rồi hậm hực lườm một cái rõ dài.
– “Đây chỉ có mướp thôi chê mướp thì ra đường ăn phở đi nhé!”
Và thế ngày hôm đó vợ giận dỗi đình công cho hai bố con sáng mì tôm chiều phở nhưng đêm vẫn lại món “mướp xào”.
Rồi anh thấy vợ chăm chỉ bỏ heo, hỏi bỏ làm gì thì kêu chuyện đại sự không thể tiết lộ. Nhưng anh tình cờ thấy vợ bàn chuyện làm ngực với mấy chị đồng nghiệp. Các mẹ bỉm sữa, mẹ 1 con mẹ 2 con, mẹ nào cũng hô hào khẩu hiệu “phải đẹp thì mới giữ được chồng, ngực phải nở mông phải cong … bla bla đến là khổ”.
Mỗi ngày vợ bỏ heo 50 nghìn, hôm nào nhiều thì đc 100 nghìn, có hôm bỏ 10 nghìn mắt vẫn long lanh hy vọng.
Nhưng rồi vợ đẻ đứa thứ hai tri phí sinh hoạt nhân thêm,c ông việc của anh lại cần thêm chút tiền chạy vạy. Tối đó vợ đập heo, anh bảo để anh vay thêm bạn bè cũng được, heo em để lo chuyện đại sự của em, đừng đập.
Vợ lắc đầu “Em vẫn còn xoay sở được thì không để anh phải cầu cạnh bạn bè, nợ tiền nợ tình mình không trả được lại khó ăn nói với người ta”.
Đêm đó anh ôm vợ thủ thỉ ” thế còn chuyện đại sự của em thì sao?” . Vợ cười: “Thôi để thằng út 2-3 tuổi em bỏ heo sau, giờ quan trọng là chồng thương em thôi, chuyện đó làm hay ko làm cũng được”.
Ở với nhau thoáng cái đã hai mặt con nhưng chẳng nhớ bao lâu rồi anh mới lặng lẽ quay lại nhìn vợ, nhìn thật kĩ cơ thể của người đàn bà nơi mà người ta sẽ thấy sự hy sinh được cụ thể hoá trên từng đường nét.
Lần đầu tiên anh cảm thấy được sự mất mát, anh hiểu tại sao vợ không bật đèn khi chúng ta thân mật và không đứng trước gương quá lâu như lúc xuân thì. Anh hiểu tại sao vợ đầu đội trời chân đạp đất không kêu ca nhưng lại chỉ vì vài câu đùi voi ngực mướp là tủi lòng khóc lóc .
Vợ ơi, bưởi có giá của bưởi, mướp cũng có giá của mướp, chắc gì những người đàn ông tay cầm bưởi ngon mà giấc ngủ đã tròn. Có đáng không, khi vì vài phút đã mắt thích tay mà phản bội tình nghĩa phu thê, làm tổn thương người hy sinh cho mình cả một đời vô điều kiện.
Và thế đại sự của đàn bà, đại sự của những người vợ quay đi quẩn lại vẫn chỉ là chuyện chăm con giữ chồng, chuyện vun vén cho tổ ấm của mình được yên lành đi qua những ngày bão.
Và thế đại sự của đàn ông, đại sự của những người chồng chính là đối đãi với người vợ làm sao để cô ấy luôn cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy hãnh diện bởi được trân trọng, trân trọng tình yêu, trân trọng sự hy sinh và trân trọng cả những cơ thể không còn được hoàn hảo theo năm tháng!!!
Sưu tầm