Chị bật khóc ngay trên bàn mổ khi nghe tiếng con oa oa cất tiếng khóc chào đời. Tiếng cô hộ lý reo to:
– Con trai, nặng ba kí hai, khỏe mạnh nhé. Tốt rồi!
Chị chỉ nghe được có vậy, chị cảm thấy sung sướng tuột cùng và rồi chị lịm đi trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn, chị không biết chuyện gì xảy ra sau đó nữa.
Chị tỉnh dậy đã thấy mẹ ngồi ngay bên đầu giường. Chị đưa mắt nhìn quanh căn phòng trắng toát một màu. Thấy chị đã tỉnh, mẹ chị cúi sát xuống mặt chị và nói:
– Mẹ tròn con vuông, an toàn cả rồi, đấy con xem mặt thằng cu đi. – Vừa nói bà vừa mở lớp tã để lộ rõ khuôn mặt đỏ hỏn của con trai chị.
Chị xoay người lại phía con, chị nhìn con lần đầu tiên, hình hài bé nhỏ, cặp mi dài đen nhánh, sống mũi cao, cái miệng nhỏ xinh và cái lưỡi cứ đẩy ra, đẩy vào, tóm tém trông thật ngộ nghĩnh. Chị cảm nhận đứa con đúng như một thiên thần vậy. Nước mắt chị lại trào ra xối xả, chị khóc vì hạnh phúc vì yêu thương và cũng vì tủi phận! Chị choàng tay khẽ ôm lấy cái hình hài bé bỏng của con, chị như muốn truyền hết tình yêu và hơi ấm cho con. Thấy chị khóc, mẹ chị dịu dàng:
– Thôi khóc gì nữa, đúng ý nguyện của con rồi, con trai, khỏe mạnh, tiếng khóc oa oa đến là to, các cô hộ lý cũng bảo cu cậu gào to quá cơ!
Chị sinh con khi đã 40 tuổi, để an toàn nên bác sỹ quyết định mổ cho chị. Sau sinh do thể lực yếu chị phải nằm lại viện 10 ngày cho lành vết mổ mới ra viện. Những ngày nằm viện ngoài bố mẹ đẻ ra chị còn được các bạn dạy cùng trường thường xuyên lui tới chăm sóc và giúp đỡ. Chị cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng. Bởi cuối cùng hành trình tìm con của chị cũng đã thành công!
… Chị lấy chồng muộn năm đó chị đã 30 tuổi. Mặc dù lấy nhau muộn nhưng hai vợ chồng rất yêu thương nhau. Điều mong mỏi duy nhất của gia đình chồng khi ấy là chị nhanh chóng sinh con. Nhưng cũng phải 1 năm sau chị mới có tin vui. Khi biết vợ có thai, chồng chị và cả gia đình đều rất vui mừng. Thai được 2 tháng anh nghỉ việc cơ quan đưa chị về viện tỉnh khám thai. Và chị choáng váng khi bác sỹ thông báo thái đã chết lưu. Nghe tin dữ, chị ngất đi…khi ra viện về nhà, chồng chị vỗ về an ủi:
– Thôi em đừng buồn nữa, đằng nào thì cũng vậy rồi. Em ráng lên chút nữa rồi mình sẽ có con trở lại ngay thôi.
Bố mẹ hai bên nội ngoại đều hết sức chăm lo cho chị, họ bắt cả hai vợ chồng đi cắt thuốc bắc về uống. Ba tháng sau tin vui lại đến. Mọi người nhắc chị đi lại nhẹ nhàng và hết sức giữ gìn, chồng chị đến trường xin cho chị nghỉ dạy không lương để dưỡng thai, tới tuần thứ 10 hai vợ chồng đi khám theo lịch hẹn. Chị ngất lịm ngay trên bàn khám vì bác sỹ nói “thai ngừng hoạt động”. Chồng chị không tin và đưa chị đi tới 5 cơ sở siêu âm khác nữa để khám nhưng cuối cùng kết quả vẫn đúng như vậy. Hai vợ chồng về mà không ai nói với ai một lời nào. Anh tiếp tục đưa chị đến một ông lang nổi tiếng trong vùng xem có thể cứu vãn được chăng. Thuốc được bốc, thêm một tuần nữa chị uống thuốc rồi hai người lại đưa nhau đến viện. Lần này bác sỹ phải đưa chị nhập viện ngay để lấy thai đã chết lưu hơn tuần trước ra! Chị nhìn chồng chết lặng vì thương anh. Nhìn khuôn mặt bơ phờ và vạt râu dài lởm chởm của anh chị không cầm được nước mắt. Dù chị là người chịu bao đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần hơn anh rất nhiều. Chị thổn thức nói:
– Anh ơi! Em biết làm sao đây? Em đã cẩn thận hết sức rồi! Em có tội với anh và bố mẹ! Em không thiết sống nữa!
– Sao em lại nói thế chứ, anh và mọi người không ai trách em cả! Bởi em đâu có tội gì? Anh thương em nhiều, em hãy cố lên rồi chúng mình sẽ có con em ạ!
Anh nói và ôm chị vào lòng rất chặt. Chị cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực anh truyền sang chị. Chị vùi đầu vào ngực anh òa khóc nức nở như để xua đi mọi phiền muội và lấy thêm nghị lực cho bản thân mình. Thời gian ấy anh luôn an ủi động viên chị rất nhiều. Chị cũng phần nào nguôi ngoai và vững tin hơn.
Hai tháng sau chị tự tìm đến khoa hiếm muộn của bệnh viện phụ sản trung ương. Chị được chuyên gia tư vấn rất kỹ càng. Và từ đó vợ chồng chị bắt đầu hành trình đi tìm con bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Nghe các chuyên gia tư vấn, hai vợ chồng đã xác định đây là một cuộc hành trình lâu dài đòi hỏi phải kiên trì mà tỷ lệ thành công thì không ai có thể nói trước được điều gì. Chị vốn là một phụ nữ yếu đuối, lần đầu tiên bước vào căn phòng trắng lạnh toát với hàng lô các dụng cụ y tế khiến chị sợ hãi vô cùng. Đau lắm, nhưng cứ nghĩ đến niềm hạnh phúc có con và nhất là nghĩ đến khuôn mặt rạng rỡ của chồng, của bố mẹ hai bên nội ngoại, chị lại cắn răng chịu đựng tất thảy mọi đau đớn. Sau những thủ thuật chuyên môn như vậy lại là những ngày nôn nao chờ đợi tin của bệnh viện thông báo về số lượng phôi. Rồi tin vui cũng tới, viện thông báo được 8 phôi tốt, hai vợ chồng vui mừng khôn tả sau hai lần chuyển phôi an toàn. Được hai tuần chị lại cùng chồng đưa nhau đến viện thử “beta” kết quả thất bại! Thương vợ anh chỉ biết động viên an ủi vợ gắng lên. Và rồi chị lại đến viện lần hai…thứ ba… tất cả 12 lần trong vòng 4 năm chị không còn nhớ nổi chị đã phải chịu đựng bao nhiêu mũi kim tiêm xuyên quanh rốn cho mỗi lần kích trứng! Chị vốn sợ tiêm từ bé, mỗi khi ốm đau bị tiêm là chị khóc thét, nhiều khi sợ hãi khiến chị ngất lịm. Vậy mà giờ đây chị đâm “nghiện” luôn kim tiêm. Chị đón nhận những mũi kim xuyên thâu thịt da với niềm hy vọng và tình yêu lớn lao dành cho chồng và những người thân của mình. Vì vậy chị không còn thấy đau và sợ nữa! Hẳn ai cũng như chị đều có suy nghĩ: “có bệnh thì vái tứ phương, biết đâu gặp thầy, gặp thuốc” vậy là anh chị cứ nghe nói ông lang nào hay, thầy thuốc nào giỏi là đều tìm đến không quản đường xa, tốn kém không biết bao nhiêu là tiền bạc, hàng trăm thang thuốc chị và anh đã uống trong hơn 8 năm trời ròng rã. Tiền nong tích cóp cạn dần vậy mà chị vẫn chưa thể có con. Đêm đêm nằm bên chồng nghe anh thở dài, chị lại cố nén nước mắt để khỏi bật thành tiếng khóc. Mặc dù vậy chị vẫn chưa hết hy vọng. Chị vẫn cố gắng giữ sức khỏe để tiếp tục cuộc hành trình tìm con của mình. Tình cảm của hai vợ chồng sau 9 năm trời cũng ngày một rệu rã. Chị nhớ không sai, 3 năm gần đây hai vợ chồng ngủ cùng nhau cũng chỉ chưa đầy một tháng! Chị cũng rất nhớ cái cảm giác thời gian đầu không có anh chị khó ngủ khủng khiếp… Cả đêm trằn trọc, tự dằn vặt bản thân, tự trách mình rồi lại khóc…Anh thường xuyên bỏ nhà đi. Có đêm chị ngồi im lặng trong bóng tối bên hiên nhà, mặc cho lũ muỗn đốt khắp người, chị chờ anh về! Anh hay đi về khuya, có hôm mãi hơn 1 giờ sáng mới về, và có nhiều lần anh say không còn biết trời đất là gì nữa. Dìu anh vào giường và chị gục xuống khóc nấc bên anh, vừa giận, lại vừa thương! Chị không còn nhớ bao lần như thế nữa!… Cứ vậy lâu rồi chị cũng quen với sự thiếu vắng của anh trong giường ngủ của mình. Anh đã bỏ cuộc! Duy có chị vẫn âm thầm trong hành trình của mình với những tia hy vọng về những thành tựu tiến bộ mới của y khoa! Hàng đêm chị vẫn thầm khấn tổ tiên phù hộ cho chị. Chị xin anh cho đi dạy học trở lại. Có việc làm và có thêm bạn bè, chị có thêm những nguồn động viên mới. Nhưng sức chịu đựng của con người cũng chỉ có giới hạn. Chị xin phép gia đình chồng để về nhà bố mẹ đẻ. Và cuộc tình của chị cũng đã đến chặng cuối. Chị tự nguyện dừng cuộc hôn nhân vì không sinh được con cho anh. Những tuần lễ đầu về nhà bố mẹ đẻ, sau khi dạy học xong theo thói quen chị cứ đi về hướng ngôi nhà mà hai vợ chồng đã gắn bó 9 năm qua. Chị nhớ anh, nhớ bố mẹ chồng và nhớ cả những thứ thân thuộc như chiếc bàn ăn trong phòng bếp, chiếc tủ kê cuối giường, chiếc siêu đun nước, chiếc cốc pha café cho anh… tất cả những thứ chị đã từng gắn bó, quen thuộc với chúng suốt 9 năm trời giờ đã không còn thuộc về chị nữa! Chị gầy và xuống cân nhanh chóng. Mấy tháng sau anh tìm gặp chị và nói:
– Anh muốn chúng mình bàn về việc ly hôn! Em có ý kiến gì không?
– Em thấy không cần thiết phải bàn gì cả, anh cứ hoàn tất mọi thủ tục em sẽ ký.
– Vậy em cứ chuẩn bị tinh thần để khi nào tòa gọi thì hai đứa cùng lên nhé! Em hãy hiểu và thông cảm cho anh!
Chị nhìn anh gật đầu. Họ lặng lẽ chia tay nhau. Chị biết mình cũng không còn gì để níu kéo anh thêm được nữa! Một tháng sau hai người gặp nhau tại tòa. Chị nhìn anh, vẫn con người đó, khuôn mặt đó, dáng đi và giọng nói đó mà giờ bỗng nhiên trở nên xa lạ! Chị muốn lại gần, muốn nắm lấy tay anh… mà không thể. Nhìn bộ véc anh mặc là chính chị mua tặng anh nhân dịp sinh nhật thứ 36 và cũng là năm thứ 5 chị làm vợ anh… ký ức cứ ùa về. Chị không khóc. Anh lo hết tiền dịch vụ án phí chị chỉ việc ký vào các giấy tờ đó. Người thụ lý lạnh lùng như một cỗ máy nhận hồ sơ của hai vợ chồng mà không hề có một lời khuyên hàn gắn. Chị cay đắng nhận cái kết cho một cuộc hôn nhân dài 9 năm trời mà giờ kết thúc chóng vánh chưa tới 20 phút. Chị đứng dậy mà đầu óc trống rỗng! Chị lê từng bước ra ngoài, vài tiếng sau chị mới về được đến nhà! Mấy đứa bạn chờ chị ở nhà thấy chị về đều nhao nhao hỏi:
– Thế tòa giải quyết thế nào? Anh ta bồi thường cho mày bao nhiêu?
– Không đền bù gì hết, mình không yêu cầu!
– Ôi trời mày điên rồi! 9 năm tuổi trẻ của mày mà mày chịu ra đi tay trắng vậy sao? Sao mày lãng phí lòng tốt như vậy được chứ?
– Thôi các cháu, để em nó nghỉ. Gia đình bác cũng đồng ý với quyết định của nó. Duyên phận không có đành chịu các cháu ạ! – Mẹ chị ôm chị vào lòng thổn thức!
Riêng anh ngay sau đó đã đón bạn gái nghe nói đã có thái 5 tháng về ở.
Những ngày sau đó chị sống trong đau khổ, bố mẹ và bạn bè ra sức động viện, giúp đỡ chị và chị lại tiếp tục hành trình tìm con cho riêng mình. Lần thứ 13 chỉ sau 5 tháng ly hôn chị đã thụ tinh thành công.
Giờ con trai chị đã được 8 tháng, nó đã lần giường tập đi cùng bà, thấy mẹ về nó ngồi thụp xuống sàn và bò nhanh ra theo mẹ. Miệng lắp bắp:
– Mẹ… mẹ… mẹ!
Chị bỏ vội cặp lên bàn và dang tay bế con lên, chị hôn lên má, lên trán con tới tấp và nựng con. Thằng bé ôm cổ mẹ nó thích thú cười sằc sặc sau những cái hôn của mẹ!
Ngoài hiên nhà hoa cau cuối tháng tư bung nở, gió đưa hương thơm ngát. Loài hoa cau trắng tinh, nhỏ ly ti thường được ví như những cô gái quê e ấp, kín đáo và tinh tế. Mùi hoa cau phảng phất, dịu dàng muộn màng nở cuối mùa xuân. Chị tự nhận đời chị cũng như những chùm hoa cau nở muộn. Tuy, muộn màng mà vẫn nồng nàn hương thơm hạnh phúc!
Tác giả: Bùi Nhật Lai