DUYÊN ÂM

Chương 1: Bóng người trong mơ

Nếu nói vô duyên, thì tại sao đôi ta lại gặp

Nếu nói hữu duyên, thì tại sao gặp rồi vẫn phải rời xa?

Mối duyên này, ôi thanh xuân dang dở

Cũng vì em, đã không nỡ chia lìa…

Đã lâu lắm rồi, hồi tôi tầm 15-17 tuổi gì đó không nhớ rõ lắm, tự nhiên có đêm nằm mơ một giấc mơ kì lạ: tôi mơ thấy mình đi trên một con đường vắng ngắt, trời không mưa cũng chả nắng, hai hàng cây cao vút rậm rịt hai bên đường cứ chạy dài hun hút như vô tận, tỏa ra một thứ cảm giác âm u hiu hắt đến chạnh lòng. Là tôi tự biết rằng tôi đang đi trên con đường đó, chứ trong giấc mơ tôi không hề nhìn thấy bản thân mình, trước mắt chỉ nhìn thấy hiển hiện con đường âm u đó. Và trong màn sương mờ ảo phía trước có một bóng người đang đi. Bằng một cách nào đó tôi nhận biết đó là một người con trai, nhưng không hề có khái niệm gì về vóc dáng, đầu tóc hay quần áo của người ấy, chỉ biết đó chắc chắn là một người con trai, và tôi đang đuổi theo người ấy trong vô vọng. Tôi cũng không có ấn tượng người ấy giống bất cứ ai có thật trong đời mình, chỉ biết đó là một người mình khao khát muốn đuổi theo cho bằng được, nhưng càng chạy theo thì người ấy càng trôi xa, tôi cũng không thể gọi, cứ đuổi theo trong câm lặng và tuyệt vọng. Rồi khoảng cách càng xa, bóng người ấy mờ dần và chìm khuất, tôi quị xuống và òa khóc…giật mình tỉnh dậy, nước mắt vẫn đẫm ướt trên má và thấy lòng buồn kinh khủng

Thời gian trôi rồi tôi cũng quên đi giấc mơ ấy, rồi không biết là bao nhiêu tháng sau đó, tôi lại mơ giấc mơ y như thế, lặp lại đến từng chi tiết nhỏ, và cũng khuất bóng người ấy, tỉnh dậy mắt đẫm lệ và lòng buồn đến ngẩn ngơ.

Rồi tôi có người yêu, rồi chia tay mối tình đầu, rồi đi học đại học, rồi yêu một người khác, rồi lấy chồng, sinh con…giấc mơ ấy vẫn quấn quít không rời, mỗi năm gặp lại 1 hoặc 2 lần, vẫn không thể biết người ấy giống ai, chỉ biết đó là một người con trai mà mình tha thiết muốn đuổi theo…tỉnh dậy lại khóc và lòng buồn vô hạn.

Quay lại chuyện của thời thiếu nữ, có lần tôi vui miệng kể chuyện kể về giấc mơ ấy với mẹ tôi. Vừa đúng lúc tôi chia tay với mối tình đầu, khi yêu được 3 năm và hai gia đình đã nói chuyện cưới xin, người ấy tốt mọi mặt trong mắt người đời, chỉ với tôi không hợp, tôi không thể tìm được hạnh phúc bình yên bên người đó, nên cuối cùng quyết định chia tay khiến hai nhà bổ chửng. Thế là mẹ tôi nghe xong chuyện vội rên ầm lên là tôi bị người âm theo, cản phá đường tình. Rồi lôi tôi đi hết đền nọ phủ kia để cắt để chặt để băm để đốt các kiểu, cứ như tôi ế chỏng đến nơi. Nhưng rồi cứ định kỳ 6 tháng tới 1 năm tôi lại mơ y vậy, nhưng để mẹ yên lòng tôi quyết không khai nữa.

Trong một lần đi băm đi chặt thì có một ông thầy nói rằng tôi hợp vía một người con trai chết trẻ, người ấy cũng chưa từng yêu ai mà nhìn thấy tôi trước khi mất nên quyến luyến mà theo. Về tôi ngẫm nghĩ mãi thì nhớ ra một chuyện cách đấy mấy năm, từ hồi tôi học lớp 11, có một hôm xe đạp bị hỏng không kịp sửa nên sáng đó tôi đi bộ đi học. Vì trường cũng xa xa nên tôi đi sớm lắm, tầm 5h30 đã ra khỏi nhà. Sớm mùa đông vắng vẻ, con đường còn say ngủ, bỗng trên phố có tiếng nước phun nhẹ trên cao, tôi ngước mắt nhìn lên thì thấy trên ban công một căn nhà 2 tầng có một bạn trai cỡ tuổi mình đang cầm vòi xịt tưới cây. Bốn mắt chạm nhau và tay bạn ấy bỗng lạc đi, vòi nước không phun vào đám lá mà phun thẳng vào tường, có vậy mà bạn ấy lảo đảo như bị phản lực dội lại mạnh lắm ấy. Tôi cúi đầu bước đi, trong lòng thầm nghĩ: con trai gì mà yếu xìu, có cái vòi nước cũng cầm không nổi

Và rồi tôi cũng quên đi, hôm sau sửa xong xe đạp là hồn nhiên 6h30 mới cong đít phi đến lớp, cũng không hề gặp lại bạn ấy, cũng chả có ấn tượng gì sâu đậm. Rồi đến một ngày đi học về qua chợt thấy căn nhà ấy có đám ma trống kèn ầm ĩ, đúng lúc đưa quan ra, tôi thoáng thấy di ảnh người đã khuất : đó là người con trai yếu ớt hôm nào. Không hiểu sao tôi bỗng đi chậm lại, rồi đi theo xa xa đoàn người đưa tang than khóc, tới ngã tư rẽ về nhà tôi vẫn tần ngần nhìn theo đám tang đi hút về phía cuối đường…

Thời gian trôi, tuổi học trò với những trò nghịch ngợm khiến tôi mau chóng quên đi, rồi câu chuyện diễn biến như trên vừa kể, đến lúc ông thày nói tôi mới sực nghĩ ra, hay là người ấy?

Lúc ấy tôi quay lại căn nhà đó, định bụng vào hỏi tên tuổi bạn ấy, giờ táng ở đâu để đến thắp nén hương, hỏi xem bạn ấy có gì ẩn ức không… Nhưng đến nơi thì chủ cũ đã bán nhà đi nơi khác, chủ mới chỉ biết sơ sơ gia cảnh chủ cũ có một con trai bị bệnh mất sớm, họ ghi cho tôi địa chỉ nơi ở mới của chủ cũ, nhưng không hiểu sao lúc ra về, đứng dưới cái ban công ấy, tôi bỗng xé tan mảnh giấy và tung lên, không hề có ý định đi tìm nữa. Tôi cũng không hề thấy sợ giấc mơ đó, cứ như thể đó là một người quen lâu lâu gặp lại, không giống bất cứ ai nhưng trong cơn mơ tôi thấy mình tha thiết vô cùng.

Nhưng có ngờ đâu, hành động do dự bất quyết ngày đó đã khiến cả tôi và chàng sa vào mười mấy năm trầm luân cay đắng…

Chương 2: Cố nhân

Nếu nói vô duyên, thì tại sao đôi ta lại gặp?

Nếu nói hữu duyên, thì tại sao gặp rồi lại vẫn chia xa?

Mối duyên này, ôi thanh xuân dang dở

Cũng vì em, đã không nỡ chia lìa…

Ròng rã suốt 15 hay 17 năm không nhớ, cứ lâu tôi lại mơ như vậy, có khi lâu quá không mơ lại thấy chạnh lòng thiếu vắng. Cũng chẳng ảnh hưởng gì cuộc sống hàng ngày nên tôi kệ. Chỉ có cảm giác thảng thốt và mất mát khi tỉnh dậy thì vẫn cứ vẹn nguyên. Cũng chẳng hiểu vì nguyên nhân kì lạ nào khiến tôi không hề làm gì để thoát khỏi tình trạng ấy. Tôi không thể hình dung ra người ấy giống bất kỳ ai, nhưng sự tha thiết sâu thẳm trong lòng thì bao năm không hề thay đổi. Rồi dần dần cuộc hôn nhân của tôi ngày càng nguội lạnh, vẫn sống bình thường, đi làm, chăm con…chỉ có tình cảm với chồng dần rơi vào băng giá, và cuối cùng chấm dứt, nhưng việc gì cũng có lí do của nó nên tôi chẳng hề suy nghĩ theo hướng duy tâm. Tôi là đứa luôn mạnh mẽ, duy vật, cái gì cũng tìm cách giải thích bằng khoa học. Tôi có tìm hiểu nhiều bài viết về bí ẩn của những giấc mơ, và đại loại đọc được rằng tình trạng như tôi tuy hiếm nhưng cũng có. Các nhà khoa học giải thích rằng não bộ của con người hoạt động như một máy ảnh hoặc máy quay phim, ghi nhớ các kiến thức, sự vật, hình ảnh…mà mình tiếp nhận vào vỏ não, điều đó tạo nên trí nhớ và nhận thức. Trong một số trường hợp đôi khi có một hình ảnh hay sự việc nào đó được vô tình ghi lại, rồi một lúc nào đó bỗng tái hiện như một tấm ảnh cũ, và đó là “tiềm thức” hoặc là sự lặp lại của những giấc mơ. Thậm chí có người còn tái hiện tiềm thức ngay trong lúc tỉnh, đó thường được coi là “ảo giác” hay “giác quan thứ 6” vậỵ. Và giấc mơ kia, tôi cho rằng chỉ là một dạng của tiềm thức đã vô tình ghi nhận ở đâu đó mà thôi.

Nhưng chẳng hiểu sao càng ngày tôi cành lạnh lòng với cuộc sống, đặc biệt là không có cảm xúc gì với đàn ông. Tôi nghĩ đó là do trục trặc gia đình gây nên chán nản. Tuy công việc của tôi tiếp xúc với rất nhiều người đàn ông thành đạt và ưu tú, nhưng với bất kỳ mối quan hệ nào tôi đều cảm thấy họ thật vô vị và tầm thường. Họ càng ái mộ tôi thì tôi lại càng muốn xa lánh họ. Và lí do tôi cứ mơ mãi giấc mơ đó có thể là vì trong đời thực tôi chưa hề gặp được người thực sự đánh thức trái tim mình. Nên bóng hình trong mơ đó có thể là phản chiếu của niềm mong mỏi, là cái phần mà tôi còn thiếu trong đời.

Rồi một năm, khi ấy tôi 33 tuổi, trải qua một trận ốm thập tử nhất sinh, tôi tạm nghỉ công việc, rời Hà Nội về Hải phòng an dưỡng cùng bố mẹ, một ngày tự nhiên chị gái tôi đến rủ đi xem bói, muốn hỏi thày đôi chuyện trong nhà, tôi đang buồn và rảnh nên nhận lời, không ngờ đến nơi lại đúng là nhà ông thầy dạo nọ. Ổng nhận ra tôi ngay, hỏi những năm gần đây tôi sống có tốt không, rồi đưa bộ bài bảo tôi xào rồi lấy 13 quân bất kỳ đưa ổng. Ổng lật ra chia 12 con thành 4 hàng, còn con thứ 13 ông úp bên cạnh. Tôi không hiểu ổng thấy gì ở những quân bài đó, nhưng ổng cứ thở dài thườn thượt rồi nói “duyên tự mình tác, tự mình mang, hại mình hại cả người ta!”

Tôi hoang mang hỏi “thày nói thế là có ý gì?” Ổng cứ lắc đầu quầy quậy, rồi bảo tôi tự tay nhặt cây bài thứ 13 đang úp lên, nói nếu đó là quân J 

 thì tôi phải lập tức theo ổng lên đền Yên Phụ, “người kia” đang chờ ở đó.

Tôi run run lật quân bài, đó là quân J 

.

Vừa cầm quân bài lên, toàn thân tôi bỗng đông cứng lại như bất thần lọt xuống hố băng, quân bài truyền vào tay một cảm giác như điện giật, từng hình ảnh trong tiềm thức nối đuôi nhau hiện lên, xâu chuỗi vào nhau trước mắt tôi: sớm mùa đông vắng vẻ, ánh mắt thăm thẳm của người thiếu niên trên ban công, những giọt nước lạnh lẽo văng tung tóe trong không gian, đoàn xe tang chầm chậm đi về phía cuối đường, đứa con gái đứng ngẩn ngơ nhìn theo, những mẩu giấy xé vụn tung bay, con đường vắng ngắt âm u và bóng hình không bao giờ đuổi kịp… Tôi thảng thốt hét lên trong câm lặng: thì ra đúng là anh

Chương 3: Chấp niệm

Nếu nói vô duyên, thì tại sao đôi ta lại gặp?

Nếu nói hữu duyên, thì tại sao gặp rồi lại vẫn chia xa?

Mối duyên này, ôi thanh xuân dang dở

Cũng vì em, đã không nỡ chia lìa…

Thì ra đúng là anh, thì ra đúng là anh… Nội tâm tôi gào thét như điên dại khi nhìn những hình ảnh xưa cũ dần dần chắp nối, thì ra đúng là người đó, vậy mà sao bấy nhiêu năm tôi không hề nghĩ đến, ngày ấy xé mảnh giấy tung lên tôi đâu ngờ chỉ chớp mắt đã qua hết một thời xuân, chớp mắt đã 18 năm trời cứ mãi chạy đuổi theo chàng như một kẻ tình si ngu ngốc…

Chị gái thấy tôi tự dưng cứng đờ người, mắt mở to hoảng loạn, miệng kêu không ra tiếng thì sợ quá chạy xô vào. Ông thày đưa tay cản lại rồi rút quân bài ra khỏi tay tôi, tôi giật mình choàng tỉnh khỏi cơn mơ, nhìn chằm chằm vào quân bài trên chiếu, bụng nửa tin nửa ngờ, nghĩ có lẽ mình bị ám ảnh vì giấc mơ đó nhiều năm nên khi ông thày rung cây dọa khỉ phát là tự dưng tưởng tượng lại chuyện quá khứ. Ông thày nhìn tôi chăm chú rồi lại lắc đầu, bảo : “Em vẫn thế, cứ cố chấp và lúc nào cũng cho rằng mình mạnh mẽ, giỏi giang, rốt cuộc chỉ hại mình hại người thôi, oan trái cả nửa đời rồi còn chưa đủ hay sao.”

Tôi đứng bật dậy, quắc mắt nhìn ổng: “Thày có gì thì nói thẳng ra, nếu không có căn cứ đầy đủ thì đừng có úp mở để hù dọa em như thế.”

Ổng thở dài, ôn tồn nói: “Em ạ, những năm qua chuyện gì em trải qua thì em là người hiểu rõ nhất, chỉ là em cố tình không tin, không thừa nhận mà thôi. Nếu em cứ như vậy thì anh cũng không thể giúp gì em được. Bây giờ em về đi, nghĩ cho kỹ, ngẫm lại hết những biến cố trong đời, nếu thực lòng muốn gỡ thì quay lại gặp anh, cơ hội cũng chả còn nhiều nữa đâu.”

Lúc ấy tôi quá rối trí nên gật đầu cái rụp, quay lưng đi luôn không cả chào thày, đi được ba bước thì ổng gọi giật lại, chỉ vào 1 quân bài trên chiếu, bảo “em nhìn đi, quân bài này nói rõ ra là em mới là người đang níu giữ người ta đấy.” Tôi nhìn theo tay ổng, quân bài đỏ tươi chói lóa trước mắt: đó là quân 9 

.

Tôi đi khỏi nhà ổng như chạy trốn, về đến quán cà phê gần nhà tôi bảo chị gái về trước, tôi ngồi uống li cà phê cho tỉnh táo. Ngồi nhìn từng giọt cà phê rơi chậm chạp trong phin, tôi hồi tưởng lại những năm dài tuổi trẻ đã trôi qua. Học hành, phấn đấu, công tác, đối nội đối ngoại… việc gì cũng tốt, chỉ có tâm hồn lúc nào cũng trống rỗng, hai lần yêu đều tan vỡ, chưa bao giờ tìm được cảm giác hạnh phúc bình yên bên bất cứ người đàn ông nào. Thậm chí có những mối quan hệ bắt đầu rất tốt đẹp, người kia cũng rất ưu tú và tận tụy, nhưng đến cuối cùng vẫn không đi đến đâu vì hai chữ “dửng dưng”. Chồng cũ thì nói tôi là người phụ nữ lãnh đạm, không thực sự là phụ nữ, đàn ông bên ngoài thì nói tôi kiêu căng, chảnh chọe, lúc nào cũng độc lập lí trí đến phát mệt. Tôi cũng không hề cố tình muốn thế, những người bạn gần gũi đủ để hiểu tôi vẫn nói tôi là đứa sống rất chân tình. Chỉ có điều không một người đàn ông nào chạm được vào nơi sâu thẳm tâm hồn tôi, bao năm tôi cứ sống lạnh nhạt và bất cần như thế. Có lẽ nào vì tôi vẫn đang kiếm tìm một bóng hình vô thức, một cảm giác mà không một người đàn ông nào trong trong cuộc đời này đem lại cho tôi? Hay là vì, một phần tiềm thức của tôi đã đi theo người ấy?

Tôi đứng dậy, trả tiền li cà phê chưa hề uống, chầm chậm bước ra đường, đi lại đúng con đường ngày xưa đi học, đến đoạn đường ấy tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên cái ban công cũ.

Căn nhà bây giờ đã khác lắm rồi, bên trên xây thêm một tầng, cái ban công không còn xanh ngắt lá hoa nữa mà giăng đầy quần áo trẻ con đủ màu sặc sỡ, góc tường bên trái có một chậu cây còi cọc, trên cành treo một cái lồng nhỏ có con chim gì chả rõ. Tôi ngẩn ngơ nhìn, cố mường tượng lại dáng vẻ người thiếu niên năm nào, nhưng hình ảnh ấy mờ mịt như sương khói, chỉ có ánh mắt thăm thẳm buồn như sáng mùa đông vẫn như bao phủ quanh tôi. Tôi quệt nước mắt trên má, rút điện thoại gọi taxi, đã đến lúc buông tay để dòng đời trôi đi theo đúng quĩ đạo của nó, với những thay đổi tất yếu của nó, cho dù không tin vào duyên nợ cõi âm thì cũng coi như một liệu pháp tâm hồn, để xóa bỏ chấp niệm và chữa lành những vết thương…

Ông Thày thấy tôi quay lại nhanh thế cũng chả tỏ vẻ gì ngạc nhiên, dù nhà tôi ở trong thành phố cách nhà ổng 35km. Những quân bài vẫn nằm im trên chiếu như lúc tôi đi, tôi nhặt quân J 

 lên nhưng không có cảm giác mãnh liệt như lúc trước nữa, chỉ thấy lòng thanh thản và buồn buồn, tôi nhẹ giọng nói với ổng: “Em xin thày giúp em hiểu hết mọi chuyện.”

Ổng bảo tôi đi cùng ổng lên đền Yên Phụ, cách đó một con dốc gần 10km. Trên đường đi cả hai cùng im lặng không ai nói câu gì. Đầu óc tôi vẫn đang lan man trong miền ký ức xa xôi, về lần đầu tiên và lần cuối gặp chàng. Lên đến nơi ổng dẫn tôi vào hậu điện, gặp một sư thày rất già, ổng hỏi thăm nơi để bia của một người con trai tuổi Dần mất sớm, do gia đình gửi đã lâu. Sư Thày nói không có người nào như thế. Ông thày quả quyết nói phải có, người ấy từ bé ốm yếu khó nuôi nên gia đình bán vào cửa Đức Thánh Trần (đền Yên Phụ thờ An Sinh Vương Trần Liễu và Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn). Sau khi mất được 3 năm cải táng lại gửi ở đền, được Đức Thánh Trần che chở cho theo. Sư Thày tìm một lúc không thấy, liền giở sổ sách cũ ra tra thì nói cách đây 1 năm gia đình đã đến xin về, để chuyển về quê cho an định.

Ổng nhìn tôi thở dài, nói: em đừng do dự nữa, lẽ ra người ta được an định rồi, nhưng em chưa buông tay, thì người ta còn chưa dứt được.

Tôi nhìn ra sườn núi mênh mang xào xạc tiếng thông reo, lòng còn nhiều nghi vấn nhưng vẫn cảm thấy buồn vô hạn, tưởng như lẩn khuất trong bát ngát núi rừng là bóng lưng nhạt nhòa của người ấy. Cố kìm cảm giác mất mát trong lòng, tôi nắm chặt tay, quả quyết: Thày nói đi, lần này em sẽ buông tay!

Chương 4: Ly biệt

Nếu nói vô duyên, thì tại sao đôi ta lại gặp?

Nếu nói hữu duyên, thì tại sao gặp rồi lại vẫn chia xa?

Mối duyên này, ôi thanh xuân dang dở

Cũng vì em, đã không nỡ chia lìa…

Ông thày chào từ biệt sư thày, rồi dẫn tôi ra sân ngồi, trong tiếng lá thông reo xào xạc, ổng nói với tôi là 13 năm trước khi gặp tôi lần đầu ổng đã biết là vong ấy gửi ở cửa Đức Thánh Trần, vì vong ấy bán cho cửa đền từ nhỏ, còn bản thân ổng thì tu ở đền Cao An Phụ, đổi theo họ Trần, ăn lộc Đức ông đã nhiều năm nên vừa nhìn qua đã rõ nguồn cơn, và từ ngày ấy ổng vẫn chờ tôi quay lại. Nhưng tôi quá cố chấp và không tin, luôn cho rằng mình có thể giải quyết được hết mọi việc, đó cũng chính là lí do vì sao không thày nào cắt được mối duyên này”.

Tôi hỏi: “Thế đó có đúng là người em gặp năm 15 tuổi không, nhưng tại sao Thày lại nói là em làm hại người ta, sau đó 5 năm em có quay lại định tìm nhưng phút cuối lại đổi ý bỏ qua, nếu lúc ấy em quyết tâm làm tới cùng thì liệu có cắt được không? “

Ổng trả lời đúng là người đó, khi gặp tôi là lúc đã sắp hết số, nhưng tuổi trẻ không cam lòng nên chút tâm niệm cuối cùng nuối tiếc không muốn đi mà thành ra như vậy. Người đó thể chất bẩm sinh yếu đuối, lại cao căn nặng số, nên khi bất ngờ gặp tôi đã bị tinh thần trẻ trung, mạnh mẽ của tôi hấp dẫn, nên sau này lưu luyến mà theo. Nếu tôi quyết tâm thì người ấy được giải thoát từ lâu, nhưng âu là duyên số có chút nợ nần nhau nên chưa đến lúc thì chưa dứt được. Tuy lẽ thường là người âm theo người sống, nhưng trong trường hợp này khí chất của người đó có gì hợp với tôi, mặc dù tôi không nhận thức được, cho nên chính sự lưu luyến trong vô thức của tôi làm người ta không đi được, giờ phút này tuy tro cốt đã dời đi nhưng vong vẫn còn ở lại đền chờ đợi, ngày hôm nay trên những lá bài tôi rút đã hiện rõ ra như vậy.

Tôi hỏi “Vậy bây giờ em đã hiểu rõ rồi, muốn kết liễu để người ta được siêu thoát thì phải làm sao?” Ổng nói chắc chắn vong còn ở đây, nên cứ để ngày 16 tháng tới ổng biện lễ lên đền cầu siêu, tự tôi chứng tỏ lòng thành để cả hai nhẹ nhàng thanh thản, nếu tôi thật lòng buông bỏ thì người ta sẽ ra đi.

Tôi nhớ lại trong những giấc mơ ảm đạm, luôn là tôi đuổi theo tha thiết, người ấy thì chập chờn nửa muốn nửa không, đi rồi lần sau lại trở lại day dứt, dùng dằng…vậy mà tại sao tôi không quyết tâm giải quyết đến cùng sự việc, điều gì xui khiến tôi xé tan mảnh giấy ghi địa chỉ 13 năm trước? Chỉ có thể nói là nợ chưa hết, duyên chưa tận mà thôi. Nhưng giờ tôi đã hối hận rồi, tôi hối hận vì chấp niệm của mình đã làm cho cả hai mười mấy năm ngang trái, giờ tôi thật lòng muốn giải thoát, cho dù con đường vắng ngắt kia từ đây tôi sẽ đi một mình thì cũng phải cắn răng mà bước…

Trở về nhà, tôi thấy lòng thanh thản lạ thường, như thể mọi gút thắt đã được cởi bỏ, mọi nỗi niềm được khai thông, sức khỏe cũng cải thiện trông thấy.

17 ngày sau, tôi lên đền Yên Phụ, ông thày đã giúp tôi bày một lễ lớn, có chay có mặn, có áo xống mũ ngựa cùng rất nhiều đồ vàng mã, tượng giấy. Ổng khấn khứa kêu cầu cả một danh sách thánh thần dài như danh sách 108 anh hùng Lương sơn bạc, có 2 vị phụ tế đánh trống khua chiêng gõ mõ và tụng kinh inh ỏi. Tôi ngồi cạnh chả nhập tâm quái gì về buổi lễ, cứ thả hồn về những kỷ niệm xa xưa, cứ như sợ sau này sẽ không còn được nhớ nữa. Rất lâu sau ổng xin đài âm dương nói được rồi, rồi đưa cho tôi một mảnh giấy đỏ gấp nhỏ, phía ngoài viết một chữ Hán tự to, bên trong thấp thoáng cũng có chữ gì đó, ổng bảo tôi tự cầm châm lửa đốt rồi thả vào liễn đồng trước mặt. Tôi ngần ngừ rồi hỏi chữ này là chữ gì, bên trong viết gì (phút ấy rồi mà vẫn còn tỉnh như sáo sậu mới khổ). Ổng nói chữ bên ngoài là chữ Tạ, bên trong là tên, ngày sinh ngày mất của người kia, rồi bảo em thích thì cứ mở ra xem. Tôi đấu tranh tư tưởng một lát rồi lắc đầu, châm tờ giấy vào lửa, nhẹ tay thả xuống liễn đồng, nhìn ngọn lửa bùng lên rồi dần tắt, lòng thấy mênh mang buồn, một giọt lệ tự nhiên rơi xuống… Một cái tên, để làm gì nữa đây, em cũng không muốn ghi nhớ để nặng lòng thêm, thôi anh đừng lưu luyến nữa, cho em xin lỗi vì đã giữ anh ở cõi trần ai ô trọc này suốt mười mấy năm qua. Từ nay nhẹ bước thanh vân, cầu cho anh được thênh thang lối khác, cố nhân… bái biệt …

Ông thày thở phào, có vẻ ổng sợ tôi mở ra xem thật, thấy tôi dứt khoát thì mừng quá, đánh trống khua chiêng thêm một chặp rồi mang tất cả đồ lễ ra sân, tụng thêm bài cúng chúng sinh rồi đốt hết đồ mã, gạo muối rắc bốn phương, rượu đổ vào tro mã, đồ ăn sai phụ tế mang xuống núi đi bố thí cho dân nghèo. Cả hai tay không thong dong đi xuống, lúc ghé qua nhà ổng mời tôi vào nghỉ ngơi uống nước, tôi ngồi một chút thì ổng đem bộ bài ra bảo tôi rút lại, lặp lại động tác như lần trước. Ổng chỉ con 10, con 9 , và một số con gì đó tôi không nhớ nữa, bảo trong vòng 3 năm tới tôi sẽ có rất nhiều thay đổi, về tiền bạc, sự nghiệp thì sẽ đi xuống, thua lỗ nhiều, công việc tôi đang làm phải dừng ngay (tôi sản xuất đồ gỗ) nếu không sẽ càng làm càng mất, nhưng tình cảm sẽ có nhiều khởi sắc, sau này sẽ có con trai, nhưng có nhiều chuyện buồn, sau 41 tuổi mới ổn định cuộc sống được. Lúc ấy tôi mới 33, nghe còn 8 năm khốn nạn nữa thì sợ vãi cả linh hồn, nhưng ổng chỉ con bài thứ 13 đang úp, bảo nếu tôi lật được con J thì trong năm nay sẽ có một người hữu duyên, cùng tôi gánh vác cuộc đời. Tôi vừa lật vừa khấn cả 108 vị anh hùng lương sơn bạc, đó đúng là con J , hú vía.

Vĩ thanh: hết năm đó chạ có gì xảy ra, nhưng mùng 6 tết năm sau tôi gặp một người bạn học cũ, quen nhau từ hồi nàng 5 tuổi và chàng 6 tuổi, sau đó chúng tôi thành hôn và từ ngày ấy đến giờ tôi không hề mơ lại giấc mơ xưa cũ nữa. Đôi khi tôi đùa y, nói anh làm mất người tình suốt 18 năm của em rồi, thì y cười bảo “trần duyên” tất nhiên là át được “âm duyên”, em nợ anh nửa đời còn lại!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *