Tôi và chồng lấy nhau nhanh chóng như có sự sắp đặt sẵn từ trước. Tính ra, từ khi quen đến khi cưới chỉ vỏn vẹn 5 tháng. Sau này yêu rồi, tôi mới biết anh vừa bước qua một cuộc tình kéo dài 3 năm.
Nhưng với tôi, chuyện quá khứ anh yêu ai, yêu thế nào không quan trọng. Bởi trong suốt thời gian tìm hiểu, anh rất yêu chiều tôi. Thậm chí, anh còn nói yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, giống như tình yêu “sét đánh”.
Tôi cảm thấy như chúng tôi có cùng “tần số” về mọi thứ. Mối quan hệ hai đứa lại được gia đình ủng hộ, vun vén, nhất là bố mẹ anh. Vậy nên khi anh ngỏ lời hỏi cưới, tôi không ngần ngại gật đầu.
Nhiều người bất ngờ khi nghe tôi nói kết hôn. Họ cho rằng, thời gian tôi và anh yêu nhau quá ngắn, chưa thể hiểu rõ đối phương thế nào. Nhưng tôi lại nghĩ nhiều người yêu nhau tới 5-10 năm, cưới nhau vẫn chia tay vì “không hợp”. Trong tình yêu, đôi khi thời gian chẳng có ý nghĩa gì.
Ngày cưới đến trong sự hân hoan của hai bên gia đình, trong sự hạnh phúc của tôi. Nhìn gia đình anh khá giả, gia đình chồng chu đáo, quan tâm, anh hiền lành, tốt tính, ai cũng khen tôi “tốt số”.
Đêm tân hôn, hai vợ chồng đều mệt nhoài sau một ngày bận rộn với những thủ tục đám cưới.
Chồng tôi cũng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Anh uống khá nhiều rượu, mặt đỏ bừng nhìn tôi: “Nay anh mệt quá, cho anh nợ đêm tân hôn nhé”.
Đó cũng là điều tôi muốn lúc ấy. Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Vậy nên vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm, chồng tôi có lẽ hình như vừa thiếp đi. Trên tay anh, màn hình điện thoại vẫn sáng, một cuộc trò chuyện với ai đó còn dang dở.
Tôi nhẹ nhàng gỡ điện thoại ra khỏi tay anh định cất đi, nhưng ngay lúc ấy lại có tin nhắn đến: “Ngủ đi anh. Chúc anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình”.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 1h sáng. Cô ấy là ai mà lại nhắn tin cho chồng tôi vào đêm tân hôn? Tôi lướt màn hình lên phía trên. Cuộc trò chuyện bắt đầu từ lúc 11h đêm, khi tôi đã ngủ.
Cô ấy nhắn tin xin lỗi vì có việc bận không kịp về tham dự đám cưới của anh. Cô ấy hỏi anh sao lại cưới vợ bất ngờ và đột ngột thế.
Chồng tôi trả lời: “Vì bố mẹ giục, vì anh cần một người lấp chỗ trống mà em đã để lại. Hôm nay, lúc trao nhẫn cưới cho vợ, anh chợt thoáng buồn khi cô dâu không phải là em”.
Đọc xong tin nhắn ấy, tôi không muốn đọc thêm bất cứ điều gì, mặc dù họ còn nhắn cho nhau rất nhiều. Tôi chỉ cảm nhận có sự nhói đau nơi lồng ngực. Nước mắt tôi bắt đầu rơi. Nhìn chồng mình đã ngủ say, không hiểu sao tôi lại khóc như đứa trẻ.
Tôi không biết chồng tôi và người cũ từng yêu nhau đậm sâu thế nào, cũng không biết vì sao họ chia tay. Nhưng vào đêm tân hôn, họ nhắn tin hỏi han, nói nhớ thương luyến tiếc nhau như thế này không phải là tàn nhẫn với tôi sao?
Anh luôn thể hiện rằng anh yêu tôi, vì yêu mà cưới. Tôi cũng yêu anh, yêu nên mới nhận lời kết hôn sau chưa đầy nửa năm quen biết. Hóa ra, anh lấy tôi chỉ vì bố mẹ anh giục giã. Hóa ra, tôi chỉ là người thay thế bóng hình một người con gái khác mà anh không thể quên.
Ngay cả giây phút thiêng liêng khi anh đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay tôi, tâm trí anh cũng chỉ hướng về người ấy. Nếu còn lưu luyến, chưa thể quên, sao anh còn cưới tôi làm gì?
Những câu hỏi như bóp nghẹt tim tôi, khiến tôi sụp đổ vì thất vọng. Nếu tôi biết trước những chuyện như thế này, không đời nào tôi cưới anh, dù có yêu anh đi chăng nữa.
Chúng tôi chỉ vừa cưới nhau, còn chưa có đêm tân hôn.
Vậy mà giờ tôi lại ngồi đây khóc, cảm giác như tất cả hy vọng, hạnh phúc sụp đổ tan tành trong thoáng chốc.
Tôi không biết mình nên cư xử như thế nào trong những ngày tiếp theo. Nói rõ với anh về những gì tôi đã biết và cảm nhận của tôi để nghe từ anh một lời bào chữa hay cam kết nào đó?
Hay là cứ im lặng như không hay biết gì, đón nhận thứ tình cảm mà tôi không biết có xuất phát từ trái tim của anh hay không?