Cứ về đi con!

1 ngày cuối năm, lướt facebook các fanpage, bạn bè dần đăng bài nhắc sắp Tết, chợt thấy buồn, mình năm nay 25 tuổi, năm trước sau nhiều năm đi làm thuê và với kinh nghiệm của mình thì tháng 6, mình đã bỏ hết tiền tiết kiệm thêm cả tiền vay ngoài gần 100tr nữa ở trên này, vay bố mẹ 100tr để đầu tư nhưng đến bây giờ mình tay trắng, đầu tư thất bại, còn 1 ít vốn thì người làm cùng mình lại bỏ trốn…mình vẫn đang cố gắng để đòi lại số tiền còn lại nhưng hi vọng chỉ là con số 0…đúng người tính ko bằng trời tính.

Công việc giờ bấp bênh, đợt dịch vừa rồi mình còn chỉ ở phòng ko làm đc gì, thu nhập có bao nhiêu thì để trả tiền ăn, ở trên Hà Nội này, còn lại để trả nợ mà vẫn nợ người ta hơn 50tr, người yêu thì cũng chia tay cách đây nửa năm vì mình bận bịu công việc gồng gánh, ko quan tâm, dành thời gian đc cho n.y nên chia tay có lẽ là điều hiển nhiên…Hôm nay, đang ngồi trên công ty, chán nản thì bố gọi:

– Năm nay có lịch nghỉ Tết chưa con.

– Công ty con chưa bố ơi. Chắc phải đầu tháng 1 mới có lịch.

– Ừ.

Lúc bố “Ừ” mình chợt nhận ra, cả 2 tháng nay mình ko gọi điện cho bố mẹ, quay cuồng với công việc rồi đau đầu vì số tiền mất đi, đau đầu vì số tiền phải trả…25 tuổi vẫn còn làm gánh nặng của bố mẹ khi đầu năm vay bố mẹ thêm 100tr để thêm vốn để rồi mất tất cả. Bố bảo:

– Thôi, làm gì thì làm ít thôi, ko phải suy nghĩ nhiều đâu, tiền tài danh vọng cũng có số cả con à, coi như lần này của đi thay người.

– Vâng.

– Tết ko phải ở lại làm nhiều như mọi năm nữa, coi như Tết năm nay dịch nghỉ ngơi, nếu có làm tăng ca hay gì thì ko cần làm đâu. Cứ về đi con! Về nhà với bố mẹ chơi nửa tháng cho tâm lý thoải mái rồi mình lại đi làm kiếm tiền tiếp. Ko phải lo!

– Vâng, con biết rồi ạ.

– Thế nhớ, mà gọi cho mẹ, nhắn tin zalo cho mẹ nhiều vào, mẹ bảo đợt này ko thấy con gọi hay nhắn tin gì nên buồn kìa.

– Dạ tối con gọi ạ.

– Nhớ đấy, làm ít thôi, quan trọng giữ sức khỏe. Ko cần mua sắm gì cả, mày cứ vác cái thân mày về đây bố mẹ lo cho.

…Và rồi bố dập máy. 

Nghĩ buồn thật,

25 tuổi, n.y ko có, chó cũng chẳng nuôi.

25 tuổi, trắng tay…còn phải nợ nần người ta.

25 tuổi, Tết nhất ko có đồng nào để mua sắm đồ đạc hay quà cáp gì để biếu bố mẹ.

Cái tuổi 25…sao lại khó khăn với mình đến thế….Tết rồi, đáng nhẽ ra được về với bố mẹ phải vui…tại sao lại là cái cảm xúc buồn như vậy…

Bạn may mắn hơn bản thân t rất nhiều, ít ra bạn còn có Bố có gđ ở bên để mà đv và an ủi.

Bạn may mắn và hp hơn rất rất nhiều ng ( trong đó có tôi ).

2021 – Năm nay là năm tôi phải trải qua tất cả những đau thương & mất mát của tất cả các năm cộng dồn lại.

Gđ, cv, tc tất cả trở về con số 0 tròn trĩnh. Tc thì éo le lúc t cần ngta nhất thì là lúc ngta bỏ t lại với 1 đống mớ hỗn độn, để t lại 1 m loay hoay trong câu chuyện đáng lẽ ra là của 2 ng.

Nói chung bạn vẫn hp hơn tôi nhiều nhiều lắm, ít ra bạn vẫn có nơi để về , để mà đk yêu thương, an ủi và vỗ về

Về đi bạn, khi bạn còn có 1 nơi gọi là nhà.


Biết nói sao nhỉ, mình cũng đang ở trong hoàn cảnh gần giống bạn nhưng khác là mình đã về nhà với bố mẹ từ những ngày đầu dịch. Thất tình, thất nghiệp, cũng đã từng buồn đến mức nhốt mình trong phòng trọ gần 1 tháng trời nhưng rồi dịch bùng lên mình mới nhận ra rằng mình thành công cũng được, thất bại cũng chẳng sao, vì thứ mà bố mẹ cần chỉ là mình bình an, vui vẻ mà thôi. Mình đã về nhà nửa năm rồi, cũng thất nghiệp ngần ấy thời gian, nói ko áp lực mệt mỏi thì là nói xạo nhưng dù sao chúng ta cũng còn trẻ, còn có thể làm lại được. Cố lên bạn nhé, rồi mọi chuyện cũng ổn thôi, về với gia đình đi, tâm sẽ an yên một chút.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *