Một ngày nào đó của mấy chục năm về trước, bệnh viện đầu tiên trực thuộc Đại Học Y Khoa Cáp Nhĩ Tân tiếp nhận một bệnh nhân có triệu chứng cả người phát sốt, mềm yếu vô lực. Lúc mới đầu thì bệnh nhân nghĩ là cảm sốt thông thường, nhưng hơn 1 tuần rồi mà bệnh vẫn chưa hết, ngược lại có xu hướng ngày càng nghiêm trọng hơn nên anh ta mới đi khám.
Khi có kết quả kiểm tra máu, bác sỹ phát hiện hàm lượng bạch cầu trong máu rất cao, chứng thiếu máu rất nghiêm trọng. Sau khi tham khảo các nhóm bệnh về máu cộng thêm tình trạng loãng xương của bệnh nhân thì bệnh viện xác nhận người đó bị bệnh bạch cầu.
Thời đó, bệnh bạch cầu là bệnh nan y, không thể chữa khỏi, hiệu quả điều trị rất kém mà chi phí chữa bệnh lại rất cao, gia đình phổ thông không thể chịu nổi cảnh vứt tiền qua cửa sổ như thế này được. Mà nhà bệnh nhân chỉ là một gia đình làm nông bình thường, nghe bác sỹ nói xong anh ta nhanh chóng quyết định từ bỏ trị liệu. Bác sỹ cũng không có cách nào, chỉ đành cho bệnh nhân xuất viện. Làm bác sỹ mà, trường hợp như vậy cũng đâu phải là số ít, cho dù biết bệnh nhân chỉ còn sống không quá 3 tháng thì cũng chỉ có thể bất lực thở dài mà thôi.
Ngày lại ngày qua đi, một năm sau, bệnh viện lại tiếp nhận một bệnh nhân, người đó nói với bác sỹ tiếp nhận là: “Bác sỹ, tôi đến tái khám! Một năm trước tôi bị chẩn đoán là bệnh bạch cầu cấp tính, bác sỹ lúc đó nói tôi không sống nổi 3 tháng, giờ tôi đến khám lại xem bệnh tình như thế nào rồi?”
Sau khi đọc xong bệnh án trước đó của anh ta, bác sỹ tiến hành các hạng mục kiểm tra tương ứng, kết quả lại làm tất cả mọi người trong bệnh viện sững sờ và kinh ngạc, tất cả các chỉ số kiểm tra đều bình thường, tức là, người này đã được chữa lành rồi!
Mọi người ai nấy đều không dám tin, quay qua truy hỏi bệnh nhân về nhà rồi lại đi nơi nào chữa bệnh mà hay thế?!!!
“Không có chữa bệnh.”
“Vậy anh về nhà rồi uống thuốc nào đó hả?”
“Cũng không có.”
“Vậy từ khi nào bệnh tình đột nhiên chuyển biến tốt vậy?”
“Chắc là khoảng 2 tháng sau khi đi khám xong.”
“Anh nhớ lại xem lúc đó có ăn hay uống cái gì kỳ lạ không?”
Bệnh nhân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, “Từ bệnh viện về nhà, triệu chứng bệnh của tôi càng ngày càng biểu hiện rõ ràng, tôi nằm trên giường cả ngày rồi nghĩ quẩn, giờ sống cũng mệt mỏi quá, mua ít thạch tín về tự kết liễu đời mình cho rồi. Nhưng ăn thạch tín xong, ngày hôm sau tôi lại cảm thấy cả người khỏe khoắn hơn rất nhiều, thế là tôi lại ăn thêm mấy đợt nữa thì xuống giường đi lại được rồi, sau thì sinh hoạt hàng ngày cũng không có vấn đề gì, sống tới giờ.”
Thạch tín?!!! Chẳng lẽ thật sự là thạch tín chữa khỏi bệnh bạch cầu cho anh ta? Nhưng thạch tín là thuốc độc cực mạnh mà? Nhưng nếu không phải là thạch tín thì cũng đâu còn sự giải thích nào khác?
Sau đó, thông qua quá trình nghiên cứu gian nan, người ta phát hiện ra rằng, Asen Trioxide có thể dùng để trị bệnh bạch cầu cấp tính, tỉ lệ sống sót lên đến 90%, đạt tiêu chuẩn “chữa lành” trong y học.
—
P/s:
Đây là câu chuyện kể về bác sỹ Trương Đình Đống (张亭栋). Khi làm việc tại bệnh viện Cáp Nhĩ Tân ông đã hợp tác với Hàn Thái Vân (韩太云) – người đưa ra phương án “713 – Thần ung thư”. Phương án 713 sử dụng công thức được thu thập và sửa đổi từ các bác sỹ y học cổ truyền để chữa bệnh bạch cầu, tuy nhiên, thành phần thuốc có quá nhiều chất độc như asen, thủy ngân, nọc cóc…nên độc tính của chúng có thể xâm nhập vào thận và gây tăng huyết áp đối với nhiều người bệnh.
Khi hai người hợp tác, thay vì trộn lẫn các thành phần thuốc như trước thì bác sỹ Trương Đình Đống quyết định thử nghiệm khả năng chữa bệnh của từng thành phần riêng biệt. Ông phát hiện asen có tác dụng, thủy ngân gây độc và nọc cóc gây huyết áp. Từ kết quả đó, họ tiếp tục dùng asen làm thành phần chính để tạo nên “thần dược ung thư số 1.”
—
Thì ra đây là lấy độc trị độc trong truyền thuyết à…. ~~
