Chúng tôi chuyển vào nhà chị họ. Buộc phải làm theo một bộ quy tắc đáng sợ để sống sót – P1

Khi tôi chỉ mới 12 tuổi, người cha bạo hành đã đuổi những đứa em gái, mẹ và tôi ra ngoài. Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đấy và nỗi đau tôi cảm nhận được trong lồng ngực khi phải chứng kiến mẹ cầu xin ông ta đừng làm như thế, vì chúng tôi không còn nơi nào khác để đi. Ông ta đấm vào mặt bà ấy lần nữa, khiến bà ngã ra đằng sau trong khi chị em tôi lao vào đỡ.

Chúng tôi phải thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà. Mẹ khóc nức nở, mặt bà sưng húp lên vì khóc và bị đánh.

Tên khốn đó lại về nhà, say khướt và nói rằng không muốn nhìn thấy chúng tôi nữa bởi vì hắn đã tìm được 1 người đàn bà khác. Mẹ đã cố gắng nói chuyện, nói rằng sẽ có cách khác nhưng ông ta lại bắt đầu ngược đãi bà, việc mà hắn thường làm mỗi khi say.

Tôi đã dành cả tuổi thơ để chứng kiến những cảnh tượng đáng sợ đó, ước rằng mình đã chết để không phải trải qua gần như mỗi ngày.

Bạn thấy đấy, mẹ tôi không được đi làm và chúng tôi thì phải học ở nhà. Bà ấy từng đã có thể li hôn nhưng lại không còn nơi nào để đi. Cha mẹ bà qua đời khi bà còn đang ở đại học và người thân thì sống ở thị trấn khác.

Khi ông ta đuổi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi dường như đã kết thúc trên con phố mưa lạnh ngày hôm đó. Tôi nhớ các em tôi đã khóc và mẹ tôi với đôi bàn tay run rẩy bấm từng số trên điện thoại để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tất cả những người họ hàng luôn tìm ra lý do từ chối lúc đấy, bộ não non nớt của tôi cố gắng giải thích rằng họ chỉ là không có đủ tiền hoặc chỗ ở để cho chúng tôi ở lại. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu họ chỉ là những kẻ ích kỷ.

Người họ hàng duy nhất đề nghị giúp đỡ là 1 cô gái mà chúng tôi rất hiếm khi nói chuyện. Mẹ tôi là dì của chị ấy. Chị là đứa con của người chị lớn tuổi nhất của mẹ tôi người mà đang sống ở 1 đất nước khác. Tôi vẫn nhớ gương mặt tái nhợt của mẹ khi bà thấy số chị hiện lên màn hình – số duy nhất mà bà không gọi.

Ừ thì, có lí do cho việc tại sao chúng tôi không nói chuyện với chị ấy thường xuyên. Cổ là người kì lạ nhất tôi từng biết. Có nhiều tin đồn xoay quanh trong gia đình về việc chị là 1 phù thủy hoặc bị ám bởi một linh hồn ác quỷ nào đó. Tôi chưa bao giờ trách họ vì những gì họ đồn thổi.

Chị ấy luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái và tôi nhận ra những người họ hàng còn hơn cả đúng khi mà giờ đây tôi đang sống chung dưới một mái nhà với chị. Mọi người đều cố gắng tránh mặt chị hết mức có thể, mặc dù chị ấy vẫn được mời tới buổi họp mặt gia đình, nhưng chị luôn nép mình 1 góc và không nói chuyện mấy với ai.

Sự hiện diện của chị ấy luôn mang tới cái cảm giác khó chịu trong phòng và không khí bao quanh chị thì luôn lạnh lẽo. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác kì lạ trong dạ dày mỗi lần đi qua chị ấy. Tôi muốn tin rằng những người dì và người thân khác chỉ đang dựng chuyện, nhưng cái cảm giác đó luôn khiến tôi phải tự hỏi có chuyện gì đang xảy ra với chị.

Tôi càng nhìn vào chị ấy thì càng nhận ra rằng chị không phải là 1 người bình thường. Điều đó càng đúng hơn từ khi chúng tôi chuyển tới ở.

Tên của chị là Evangeline và chị là một cô gái trẻ ở độ tuổi đôi mươi. Tôi đã luôn thầm ngưỡng mộ vẻ ngoài của chị ấy. Chị có mái tóc dài màu vàng bạch kim luôn được chải mượt, búi cao hoặc được bện thành 2 bím tóc mà không có sợi tóc nào bị lộ ra ngoài.

Thân hình của chị ấy cũng rất hoàn hảo. Những chiếc đầm chị mặc đều gợi nhớ tôi tới thời kì Victorian, tôi cũng chưa bao giờ thấy chị ấy mặc quần dài cả.

Đôi môi nhỏ nhắn thì luôn có vết son đỏ như máu, hoặc ít nhất là bất kì tông màu đỏ nào khác và chị luôn dùng cùng 1 loại nước hoa. Phong cách của chị ấy khá là khác biệt nhưng đó không phải là tất cả những gì khiến chị nổi bật. Đôi mắt màu xanh băng giá của chị ấy trống rỗng và luôn đốt cháy những lỗ hổng trong tâm hồn tôi.

Giọng nói của chị Evangeline đều đều, luôn ở cùng 1 tông giọng mà không bao giờ đọng lại bất kì cảm xúc nào và nó hoàn toàn phù hợp với biểu cảm trống rỗng của chị ấy.

Chúng tôi chưa từng thấy chị ấy mỉm cười hay khóc. Luôn là cái biểu cảm như búp bê vậy. Chị ấy rất hiếm khi mở lời và khi chị nói thì các cuộc trò chuyện chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Chuyển động của chị thanh thoát và dễ dàng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào và bạn cũng không thể đọc được cảm xúc của chị ấy dựa trên ngôn ngữ cơ thể.

Chị ấy trông giống như một con búp bê sứ hoàn hảo vậy, và bạn có thể sẽ nhầm chị ấy với một con búp bê nếu chị không di chuyển. Thậm chí làn da của chị cũng trông như một món đồ sứ. Tôi muốn chạm vào chị ấy chỉ để tự trấn an rằng chị cũng là con người, nhưng chúng tôi không bao giờ được phép tiếp xúc thân thể với chị.

Nói chung là chị ấy làm tôi sợ, nhưng kể từ ngày đó chúng tôi buộc phải sống chung với nhau. Chúng tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác và mẹ tôi thực sự hạnh phúc vì có người đã quyết định giúp đỡ. Chị ấy hứa với mẹ tôi rằng chị sẽ giúp bà vượt qua toàn bộ quá trình ly hôn và chúng tôi có thể ở đây bao lâu tùy thích nhưng chúng tôi phải nghe lời chị ấy.

Vào thời điểm đó thì không ai suy nghĩ quá nhiều vì chúng tôi đã rất vui khi được chị ấy giúp mặc dù mọi người luôn thêu dệt lên rằng chị là kẻ xấu xa. Chúng tôi đồng ý ngay lập tức và cùng chị ấy đến nhà. Nhưng ngay khi tới, chúng tôi đã nhận ra ý của chị ấy là gì khi nói tất cả phải nghe theo lời chị.

Tại thời điểm bước vào bên trong, chị đưa chúng tôi 1 tờ giấy với những nội quy trên đó, yêu cầu chúng tôi phải tuân theo bằng mọi giá nếu không, trong trường hợp tốt nhất, chúng tôi sẽ phải rời đi, chị ấy còn chẳng muốn miêu tả chuyện gì sẽ xảy ra trong trường hợp tệ nhất.

Chúng tôi xem xét các điều luật và mong là chị ấy chỉ đang nói đùa nhưng ánh mắt và cái cảm giác kì quái của chị cho tôi biết rằng chị ấy đang rất nghiêm túc và đây không phải là 1 trò đùa nào cả.

Người giúp việc già của chị tên là Lizzie cũng đề cập đến tầm quan trọng của việc tuân theo những quy tắc đó cho dù chúng nghe có vẻ điên rồ tới mức nào đi nữa. Bà ấy cũng nói rằng chúng tôi có thể xin lời khuyên làm thế nào để tuân theo các quy tắc một cách tốt nhất mà không bị thương.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt mẹ tôi nhưng bà ấy cũng vẫn đồng ý làm theo các quy tắc. Chúng tôi phải tôn trọng chị ấy và ngôi nhà này nếu tất cả muốn ở lại, ngay cả khi đây là 1 trò đùa bệnh hoạn nào đó của chị.

Đây là những gì chị ấy viết:

Trước khi bạn bắt đầu đọc thêm, tôi muốn nói: Chào mừng đến nhà của Evangeline. Tôi hi vọng bạn cảm thấy ổn khi ở đây. Trên bài này, tôi đã cung cấp cho bạn 1 danh sách các quy tắc mà bạn PHẢI tuân theo nếu như bạn muốn có khoảng thời gian yên bình ở trong ngôi nhà của tôi, hoặc nếu bạn không muốn tự tử. Vì nếu vi phạm những quy tắc này có thể sẽ dẫn tới những hậu quả nghiêm trọng như thương tích và thậm chí tệ hơn: cái chết.

Các quy tắc ở dưới đây:

1. Tất cả các cửa dẫn ra bên ngoài và cửa sổ đều phải được khóa mọi lúc, kể cả khi mọi người ở trong nhà. Cửa sổ duy nhất mà bạn có thể mở nếu muốn được hít thở khí trời là cửa sổ trong phòng ngủ của bạn. Mở nó khi bạn đang ở trong và khóa khi bạn muốn rời đi.

2.Cửa phòng ngủ cũng nên được khóa ngay cả khi bạn đang ở bên trong. Trong trường hợp bạn mở cửa sổ và quên không khóa, cửa phòng ngủ phải được khóa lại nếu không chúng ta chỉ có thể cầu nguyện nó không lọt ra ngoài.

3. Trong ngôi nhà này, chúng tôi có một lịch trình đặc biệt khi ăn. Hãy đảm bảo rằng bạn có mặt tại bàn vào đúng giờ. Bữa sáng: 9 giờ sáng, Bữa trưa 2:30 chiều, Bữa tối 6:30 tối. Trong trường hợp bạn không thể ăn vào lúc đó, bạn có thể tự chuẩn bị đồ nhưng phải ăn trong phòng ngủ của mình ( nhớ phải khóa cửa ) và dọn dẹp ngay sau đó.

4. Đồ ăn vặt và các bữa ăn ngoài lịch được phép cho đến 11 giờ đêm. Sau đó thì nghiêm cấm ăn bất cứ thứ gì. Việc ăn uống sẽ gây ra sự chú ý không mong muốn.

5. Không bao giờ để thừa thức ăn ở trên đĩa hay bên ngoài nhà bếp ( nơi tôi giữ thức ăn ). Nếu bạn không thể ăn hết bữa ăn của mình, hãy vứt đồ ăn ra bên ngoài nhưng không bao giờ được để chúng ở bất cứ đâu trong nhà.

6. Nhà bếp luôn luôn được khóa. Nếu bạn cần sử dụng, hãy hỏi Evangeline chìa khóa, cô ấy sẽ đưa cho bạn. Khi bạn vào bếp, hãy khóa nó lại và khi bạn ra ngoài cũng phải khóa. Nếu cô ấy không ở nhà, giữ nó bên mình và đưa cho cô ấy khi cổ quay lại.

7. Evangeline ra khỏi nhà vào thứ 7 hàng tuần từ 12 giờ đến 12:30. Cô ấy sẽ đưa bạn chìa khóa nhà bếp, nhưng bạn không được chuẩn bị bất cứ đồ ăn nào cho bản thân trong khoảng thời gian đó. Khoảng 12:45, bạn sẽ nghe thấy tiếng xương nứt ở trên tầng. Hãy đi vào nhà bếp và để 1 miếng thịt sống to ở bên ngoài cửa. Tự nhốt mình lại và không phát ra tiếng động nào. Đừng đi ra ngoài cho đến khi nó đi khỏi cửa và bạn không còn nghe thấy tiếng xương kêu nữa.

8. Nếu vi phạm quy tắc #5 hoặc #6 bạn sẽ nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng gõ nhanh quanh nhà. Đi trốn ngay lập tức, tránh xa nhà bếp hoặc nơi bạn vừa để thức ăn. Hãy chắc chắn rằng bạn trốn thật kĩ và đừng ra ngoài cho đến khi mọi thứ yên ắng trở lại.

9. Đừng làm đổ muối. Nếu bạn làm vậy, hãy nhanh chóng dọn dẹp và nói xin lỗi thật to. Bạn sẽ không gặp rắc rối nếu bạn xin lỗi đúng cách.

10. Không bao giờ được cho con mèo Cordellia ăn. Evangeline cho nó ăn theo lịch và cô ấy sẽ thông báo cho bạn nếu bạn phải cho nó ăn vào hôm đó. Hãy chắc chắn rằng bạn cũng đã vứt hết thức ăn mà con mèo không ăn hết không thì quy tắc số #8 sẽ được áp dụng.

11. Búp bê bằng sáp và sứ luôn ở trên kệ. Đừng chạm vào chúng. Nếu bạn nhìn thấy chúng ở bất kì nơi nào khác, hãy báo ngay cho Evangeline. Nếu cô ấy không ở nhà, nói với Lizzie, bà ấy sẽ chăm sóc chúng. Những con búp bê này không hề giống như vẻ bề ngoài đâu.

12. Tất cả mọi người cần phải ở trong phòng của họ trước nửa đêm với cửa được khóa 3 lần. Không được rời khỏi phòng cho đến 7:30 sáng.

13. Dù có nghe thấy bất cứ thứ gì, đừng ra khỏi phòng của bạn vào ban đêm và tránh xa cửa. Nếu không thì họ sẽ bắt được bạn và chúng tôi sẽ phải thu thập từng mảnh của bạn vào buổi sáng.

14. Có 1 căn phòng với cánh cửa màu xanh đậm ở cuối hành lang. Không đến gần cửa hoặc mở nó trong bất kì trường hợp nào. Bạn có thể sẽ nghe thấy tiếng gọi và cầu xin bạn giúp chúng. Cứ lờ nó đi. Thứ bị nhốt bên trong quá nguy hiểm để được thả ra bên ngoài

15. Nếu bạn thấy Cordellia kêu meo meo một cách thân thiện vào không gian trống, hãy nói “Chào, Maggie” và đừng quay lại nhìn hướng đó trong 5 phút. Maggie ghét bị nhìn thấy.

16. Nếu bạn thấy Cordellia đang rít lên và đứng trên cầu thang, bạn có chính xác 5 phút để trốn xuống tầng hầm.

17. Trước khi bước vào tầng hầm hãy luôn bật đèn trước. Bạn không muốn biết điều gì sẽ xảy ra nếu bạn không bật đâu.

18. Khi ở dưới tầng hầm, bạn có thể sẽ nghe thấy giọng của một cô gái hỏi bạn mẹ cô ấy đâu. Cứ bình tĩnh trả lời rằng “Tôi không hiểu bạn” và không nhìn lại phía sau. Cô ấy sẽ tiếp tục hỏi đi hỏi lại nhưng hãy luôn trả lời cùng 1 câu, cô ấy sẽ biến mất sau 5 hoặc 6 câu hỏi. Nếu cô ấy hỏi bạn bất kì câu hỏi khác, nhắm mắt lại và bắt đầu hát bất cứ bài gì bạn muốn. Đừng mở mắt hay dừng lại cho đến khi bạn không còn nghe thấy tiếng cô ấy nữa.

19. Nếu bạn đang sử dụng tầng hầm trong 1 số trường hợp khác, quy tắc #18 vẫn được áp dụng. Bạn không thể rời cho đến khi bạn không nghe thấy tiếng cô ấy nữa ở cả 2 trường hợp.

20. Nếu bạn nghe thấy tiếng cào đằng sau những bức tường, rời khỏi căn nhà ngay lập tức và quay lại sau 20 phút. Nó sẽ dừng lại sau đó.

21. Mùi hương trong nhà luôn giống nhau. Nếu bạn bắt đầu ngửi thấy mùi thịt đã phân hủy, hãy nhắm mắt lại và đừng cử động. Bạn sẽ nghe thấy tiếng rít và tiếng bước chân trong phòng. Đừng mở mắt cho đến khi nó dừng lại nếu không sinh vật đó sẽ xé xác bạn ra từng mảnh.

22. Có một bức tranh của ngôi nhà, được treo trên tường của mỗi phòng. Nếu bức tranh bị lật ngược, hãy giấu vào tủ quần áo gần đó.

23. Nếu bài hát Jeepers Creepers bắt đầu phát ra từ đâu đó, hãy nhảy theo bài hát cho đến khi nó dừng lại. Trong khi nhảy, hãy luôn nhìn thẳng về phía trước bất kể những gì bạn nhìn thấy nơi khóe mắt của bạn. Nếu bạn chỉ nghe thấy tiếng nhạc cụ của bài hát đang phát – trốn ngay đi.

24. Nếu bạn nhận thấy máu rỉ ra từ các vết nứt trên tường – hãy thông báo ngay cho Evangeline. Gọi cho cô ấy nếu bạn cần nhưng cô ấy cần phải biết. Tuy nhiên, điều này không thường xuyên xảy ra.

25. Nếu màn hình TV không chuyển động, hãy tắt nó đi và rời khỏi phòng khách. Bạn sẽ nghe thấy tiếng rên rỉ và âm thanh của kim loại đập xuống sàn. Không đóng cửa, không nhìn lại và không đi đến đó cho đến khi âm thanh dừng lại hoàn toàn. Cô ta có thể sẽ rất gian xảo và tạm dừng 1 hoặc 2 phút chỉ để nhử bạn khi bạn nghĩ rằng nó đã dừng lại.

26. Đừng quá ồn ào từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều. Bạn có thể đánh thức Lottie dậy. Nếu bạn làm vậy, bà giúp việc Lizzie sẽ ngay lập tức hộ tống tất cả ra khỏi nhà. Chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho cô ấy ngủ trở lại khi chúng ta quay trở về.

27. Cấm ra khỏi nhà từ 11 giờ đêm đến 8 giờ sáng. Nếu bạn đi ra ngoài hãy chắc chắn rằng bạn về trước 11 giờ đêm, nếu không bạn không được về cho đến sáng.

28. Bất kỳ con vật nhỏ nào mà bạn nhìn thấy ở sân sau, đừng đến gần chúng cho dù thế nào đi nữa. Chúng không phải là động vật đâu.

29. Bất cứ đồ vật nào bạn tìm thấy ở sân sau – không được mang nó vào trong nhà, ngay cả khi đó là thứ bạn đã đánh mất trước đó hoặc vô tình để lại bên ngoài. Bạn sẽ chỉ mang lại rắc rối cho chúng tôi nếu bạn phá vỡ quy tắc này.

30. Đừng đưa về những vị khách không thể thực hiện các quy tắc này một cách nghiêm túc. Tốt nhất là đừng bao giờ đưa ai đến đây.

Bạn có hiểu những gì tôi đang nói về không? Chị em tôi thực sự khó chịu sau đó và mẹ tôi thì đến nói chuyện với người giúp việc Lizzie về điều đó nhưng bà ấy chỉ nói với mẹ rằng bà không thể nói nhiều hơn nếu không có sự cho phép của Evangeline và chúng tôi nên tuân theo các quy tắc. Evangeline cũng lưu ý rằng Lizzie đã quá già để đảm đương một số “nhiệm vụ” nên 1 người trong chúng tôi sẽ phải làm, trong khi Lizzie lo những việc khác.

Họ đã trao đổi rất lâu về tất cả những điều đó và tôi không thể nghe thấy mọi thứ. Lúc sau, mẹ giải thích rằng đây có thể là một trò đùa, vì chị họ của chúng tôi là một người thực sự, hãy nói là một người thú vị, nhưng chúng tôi sẽ vẫn tuân thủ các quy tắc vì chúng tôi phải biết tôn trọng. Nhưng tôi có thể thấy mẹ tôi đã khó chịu như thế nào và tôi cảm thấy không thoải mái ra sao trong ngôi nhà cổ thời Victoria đáng sợ này. Có cảm giác như có thứ gì đó xấu xa đang ẩn nấp sau những bức tường này.

Hãy để tôi mô tả cho bạn ngôi nhà. Nó ở ngoại ô thị trấn, sân sau nhìn vào cánh rừng rất sâu và tối. Toàn bộ ngôi nhà khá lớn với đồ nội thất thời Victoria và rất nhiều bức tranh và búp bê ở khắp nơi. Chúng được đặt trên các kệ xung quanh nhà, giống như những gì đã được nói trong quy tắc.

Tất cả chúng tôi đều có phòng riêng và phòng tắm thì được nối chung vs nó. Ngôi nhà có rất nhiều phòng như thư viện nhỏ, phòng để quần áo, v.v.

Evangeline đã sống ở đây vài năm, với người giúp việc của chị ấy mà chúng tôi thường gọi là Lizzie. Một cụ già mà chị đã cứu khỏi lũ chó trên phố. Người phụ nữ này đối với chị ấy giống như là một người bạn hơn là người giúp việc, mặc dù bà ấy thường tự nghĩ mình là người giúp việc.

Lizzie là 1 bà lão lùn và xương xẩu ở độ tuổi 60 với mái tóc bạc được bện hai bím kiểu Pháp. Bà ấy mặc 1 chiếc váy đen dài đến chân và áo sơ mi trắng được lót bên trong. Bà có giọng nói nhẹ nhàng và điềm tĩnh của1 cụ già chu đáo và tôi luôn cảm thấy rất an toàn khi ở bên cạnh.

Bà ấy đảm bảo rằng chúng tôi tuân thủ các quy tắc và sẽ trả lời những câu hỏi mà Evangeline đã bỏ qua, nhưng bà ấy cũng có 1 số giới hạn và điều gì đó chưa bao giờ trả lời cho chúng tôi.

Ngày đầu tiên ở đó, tôi đã muốn tin mẹ tôi, tôi muốn cho đó là một trò đùa kỳ quặc và khó hiểu cho đến khi đứa em gái Jill của tôi vô tình để trái táo ở trên bàn trong phòng ăn.

Tất cả mọi người đang ngồi trong phòng khách. Bốn người chúng tôi đang chơi trên sàn với 1 số búp bê mà Evangeline tặng từ phòng ngủ của chị ấy, mẹ và Lizzie đang xem TV còn Evangeline thì ngồi trên ghế bập bênh với con mèo không lông Cordellia cuộn tròn trong lòng.

Không ai trong chúng tôi biết Jill đã để quên quả táo ở đó cho đến khi chúng tôi bắt đầu nghe thấy tiếng gầm gừ và tiếng gõ nhanh. Nó không đến từ một hướng, có vẻ như nó đến từ khắp mọi nơi xung quanh ngôi nhà. Tôi quay sang nhìn Evangeline ngay lập tức, người mà vẫn còn giữ biểu cảm vô hồn mặc cho tất cả chúng tôi đều tái mặt và sợ hãi.

Lizzie nhanh chóng bắt chúng tôi đi theo bà ấy trong khi mẹ và chị họ đi sau chúng tôi. Không một tiếng động, chúng tôi lên lầu và trốn trong phòng nơi Evangeline cất quần áo. Tôi đã rất run vào lúc đó.

Các em tôi sắp khóc trong khi Lizzie nắm tay mẹ tôi. Evangeline thì vẫn bình tĩnh, cùng 1 nét mặt, nhìn thẳng về phía trước. Chị ấy bị sao vậy trời? Đang có một sinh vật ở ngay dưới tầng nghe rất khủng khiếp và chị ấy thì cứ rất bình tĩnh như chuyện thường ngày vậy.

5 phút sau nó dừng lại. Chị nhẹ nhàng bước đến cửa và áp tai vào, cố gắng lắng nghe những âm thanh bên ngoài. Sau đó nói với giọng đều đều: “Bây giờ an toàn rồi ” và ra hiệu cho chúng tôi đi theo chị ấy về lại phòng khách.

Trong khi chúng tôi vẫn còn run rẩy thì chị ấy quay sang hỏi với cùng một tông giọng : “Ai đã bỏ quên thức ăn và phá vỡ quy tắc?”

Jill đang khóc và cố gắng tránh giao tiếp bằng mắt với Evangeline, người mà lúc này có vẻ còn đáng sợ hơn. “Hãy nói cho tôi biết ai đã để thừa thức ăn, tôi sẽ không trách mắng vì điều đó. Sẽ tồi tệ hơn nhiều so với việc la mắng nếu bạn vi phạm những quy tắc khác”.

Jill nức nở: “Em đã bỏ quên trái táo. Em xin lỗi, em đã nghĩ điều này không có thật. Đó là một tai nạn”

Evangeline nhìn thẳng vào mắt em ấy, với cái nhìn thực sự nghiêm túc, đồng thời đe dọa và yêu cầu. Điều mà tôi chưa bao giờ thấy, ánh mắt của chị xuyên thẳng vào tâm hồn em ấy: “Đừng bao giờ thắc mắc về các quy tắc hay phá vỡ chúng nếu còn muốn được thở”.

Jill gật đầu trong khi mẹ tôi ôm nó thì thầm rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Tôi ước giá như mọi thứ ổn. Đó là lần đầu tiên chúng tôi phá vỡ quy tắc và nhận ra đây không phải là một trò đùa, các quy tắc trong ngôi nhà này xuất hiện là có lý do chính đáng.

Đã 1 năm rưỡi trôi qua kể từ khi chúng tôi chuyển vào ngôi nhà và tôi đã có khá nhiều kinh nghiệm với những quy tắc đó. Tôi đã thấy 1 số thứ điên rồ ám ảnh tôi mãi mãi. Sẽ có rất nhiều điều để kể về ngôi nhà quái quỷ đó đây…

9

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *