CHỊ HAI…!

Hôm nay đám giỗ Cha. Chị Hai lọ mọ từ dưới quê lên thật sớm, tay xách nách mang nào là chuối nào là rau và con gà, nào là gạo nếp mới…, vừa bước tới cổng thì thấy vợ thằng Út đi ra. Chị Hai cất tiếng:

– Tui mới lên…., Mợ út khỏe không?

Không trả lời trả vốn, vợ thằng Út đi thẳng ra cổng, chị Hai tiu nghỉu đi thẳng vô trong nhà, thấy Má đang ngồi xếp giấy tiền vàng mã, chị Hai ôm sà lấy má:

– Thưa Má, con mới lên…!

Má xoa đầu chị Hai .

-Ừhm. . . Hai mới lên đó hả con….?

Mùa màng lúc rày sao rồi, cả tháng nay không thấy bây lên chơi, má nhớ quá chừng… Thôi con Hai đi rửa mặt rồi xuống phụ mọi người một tay….

Thằng Út nãy giờ đứng đó, không thèm nhìn lấy chị Hai một cái, lên tiếng.

– Hổng còn bộ đồ nào tươm tất nữa sao mà ăn bận lôi thôi lết thết vậy…? Cứ ở yên dưới đó, rảnh tui chở Má xuống thăm, chứ lên đây chi vậy….

Chị Hai lủi thủi đi thẳng xuống bếp, Má nhìn theo, thở dài….!

Đang loay hoay dọn bàn thờ, nghe tiếng còi xe bin bin, thằng Út nhìn ra thấy hai chiếc xe ô tô mới toanh  đậu trước sân, liền hối hả mừng rỡ

– Wow! anh Ba, chị Tư qua kìa má…!  

Thằng Út chạy ra sân niềm nở, phụ anh Ba, chị Tư bê đồ vô nhà.

Buổi trưa khách khứa đến rất đông, Thằng Út là một giám đốc công ty nước ngoài nên nó mời toàn quan chức, đại gia, người nào người nấy đều mập mạp, ăn mặc cực sang.

Buổi tiệc bắt đầu, chủ khách cụng ly rôm rả. Má nhìn quanh không thấy chị Hai đâu, vội vã lên tiếng:

– “Con Hai đâu rồi, làm cái gì mà lụm cụm mãi dưới bếp vậy, lên đây ngồi ăn với Má…”*

Chị Hai rón rén đi lên, thằng Út đứng phắt dậy đi tới chặn chị Hai lại .

– Chị ngồi ăn với sắp nhỏ dưới bếp đi…. Chứ trên này ngồi bàn, quan khách họ nhìn vào thì tui cất cái mặt đi đâu.

Chị Hai khựng lại, lau vội giọt nước mắt sém trào ra ngoài, lầm lủi đi xuống bếp. Má nghe thằng Út nói vậy, buông đũa đi vào phòng…

Tiệc tàn, Thằng Ba, con Tư vào phòng chào Má về, thấy đôi mắt Má đỏ hoe, hai đứa xúm vào hỏi lo lắng.

– Má sao vậy? Sao Má khóc? Má nhớ ba hay bịnh gì nói cho tụi con biết…

Má giọng khản đặc….

– Bây khoan hãy về, nán lại đây một chút…. Con Tư ra gọi thằng Út và con Hai vào đây Má có chuyện muốn nói….

Bốn đứa con ngồi bên, má chậm rải nói.

-Bây có biết không, từ khi Ba của bây mất, con Hai phải bỏ học nửa chừng đi ở đợ cho người ta để kiếm tiền phụ má lo cho bây ăn học, bao nhiêu tủi nhục, cực khổ con Hai nó gánh hết… !

Có lần, chủ nhà mất chỉ vàng nghi ngờ con Hai lấy, rồi họ xúm vào đánh con Hai tả tơi, nó chạy về nhà mặt tím bầm, tóc tai rối bời, quần áo rách tả tơi, nó khóc tức tưởi. Má ôm nó vào lòng mà cảm thấy đứt từng khúc ruột…!

Từ đó, nó nguyện với lòng là không để cho bây khổ cực nên nó cày thuê gánh mướn, ai thuê gì làm nấy, miễn đủ tiền lo cho tụi bây ăn học, quên cả tuổi thanh xuân để cho bây được như ngày hôm nay….

Thằng Ba bây giờ là giám đốc bệnh viện, con Tư là một doanh nhân thành đạt, thằng Út là giám đốc của một tập đoàn nước ngoài. Còn con Hai, nó hy sinh cả đời, không chồng, không con, vì lo cho em mình, bây giờ nó nhận được cái gì đây…?

Nó nhận được sự hắt hủi của mấy đứa em mình, nó nhận được sự khinh bỉ của chính mấy đứa em của nó…!

Thằng Ba, con Tư, thằng Út, tụi bây phải biết thương yêu con Hai, má thì gần đất xa trời, mà thấy cảnh như thế này, má có nhắm mắt xuôi tay cũng không yên lòng.. Má buồn lắm các con ơi…, nhìn thấy chị hai của bây như vầy, má không chịu được, cứ mỗi lần nhìn thấy nó là má không cầm được nước mắt…!

Nếu lúc xưa nó không lo cho bay thì bây giờ nó cũng có chồng có con có cái như người ta… Má còn nhớ hoài, lúc xưa có thằng đó yêu nó quá chừng chừng, cái hôm mà thằng đó đến xin hỏi cưới, con Hai nó mới nói:

“Tui theo anh về nhà anh, rồi ai lo cho tụi em tui…!”. Từ đó, thằng bồ nó bỏ đi biệt xứ, nửa đêm thức giấc thì lúc nào ta cũng thấy con hai cầm tấm hình thằng đó mà thở dài thở ngắn, nó thầm nuốt cái đau buồn vào tận trong lòng, âm thầm chịu đựng một mình mà lo cho bây đó…

Thằng Ba, con Tư thằng Út nghe má nói, chợt hiểu ra, đứa nào cũng mắt đỏ hoe, chúng đã hiểu ra là mình có lỗi với chị Hai quá nhiều, ba đứa tụi nó nhào tới ôm chặt lấy chị Hai, mà khóc…!

Bỗng dưng nhà bên cạnh vang lên bài hát “Chị tôi”, khiến mọi người càng khóc thêm, khóc vì không phải buồn mà khóc là để mừng vì mấy đứa em đã tìm được Chị Hai sau những năm trời bị ruồng bỏ…!

“… Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong.

Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không

Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Ðông í a.

Chị tôi chưa lấy chồng.

Thời con gái lưng ong có bao người thầm mong theo.

Mẹ dục con gái yêu lấy chồng đi.

Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau í a.

Chị tôi chưa lấy chồng….!”

Đinh Trực sưu tầm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *