(Đây là chia sẻ từ chị Hoàng Hồng Thắm, người chị mình đã follow rất lâu trên chặng đường điều trị da, bài dài và là cả một tâm huyết, mọi người đã lỡ lướt thì đọc hết bài nhé)
Thực sự đã nghĩ rất nhiều khi quyết định trải lòng chuyện này vì nó khá nhạy cảm và ảnh hưởng đến nhiều bên. Hai năm qua là chặng đường mà mình thật sự không bao giờ muốn nhớ đến nữa nhưng mình tin câu chuyện của mình sẽ tạo động lực cho rất nhiều người ngoài kia.
1. Biến cố đầu tiên:
Chuyện bắt đầu sau khi mình tốt nghiệp, trải qua vài chuyến exchange thì mình may mắn đc vào làm ở một tập đoàn chuyên về Implant (cấy ghép) để làm việc. Chính cái ngày đầu vào phòng phẫu thuật đã đẩy đời mình chuyển sang một hướng khác… Theo quy tắc, để đảm bảo môi trường vô trùng thì trước đó bác sĩ sẽ bật đèn UV cường độ cao để khử hết vi khuẩn. Mình là người mới, công việc chỉ quan sát thôi nên không có đồ bảo hộ gì, cả ekip cũng không hề biết là lúc vào phòng đèn UV chưa được tắt. Đứng trong phòng mổ một lúc mắt mình bắt đầu đau nhức kinh khủng, sau một hồi chịu không nổi nữa thì đồng nghiệp đưa mình vào bệnh viện cấp cứu. Chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì mình lặng người nghe bác sĩ nói “mắt em đong huyết rồi” và khủng khiếp hơn là MÌNH CÓ NGUY CƠ CAO BỊ MÙ.
Chẳng dám gọi cho mẹ báo tin,vẫn nhớ hôm đó Đặng Nhân Nghĩa trong ca làm, nghe tin mà bỏ chạy qua đóng viện phí để mình được làm xét nghiệm. Kết luận Giác mạc bị tổn thương mạnh vẫn khiến mình hoang mang chưa thể hiểu nguyên nhân do đâu. Mình không nhận thêm được lời giải thích nào. Cho đến hôm sau, khi nghe tin ekip vào phòng mổ cùng mình hôm qua cũng đã phải nhập viện dù họ đã mặc đồ bảo hộ, lúc đó mình mới hiểu ra vấn đề là do ĐÈN UV TRONG PHÒNG PHẪU THUẬT CHƯA ĐƯỢC TẮT.
=>> Điều này trong ngành y nó là một nguyên tắc tối kỵ gây ảnh hưởng đáng sợ lắm
. (em mong anh bác sĩ ca mổ hôm đó nếu đọc được thì đừng áy náy nhé, là tai nạn thôi, em sẽ giữ kín danh tính của anh hết cuộc đời này).
Quãng thời gian “mù lâm sàng” thật sự khủng khiếp đối với mình. Nghĩ sao một đứa con gái 23 tuổi đang độ xanh tốt mơn mởn tương lai còn bao điều chờ đợi giờ lại có nguy cơ bị mù??!?!!? Mình đã phải chuyển đến một khách sạn và chọn phòng kín nhất kín tới nỗi không một tia sáng nào lọt qua được – nếu không mắt sẽ nhức nhối vô cùng. Mọi hoạt động vệ sinh cá nhân, từng miếng cơm, thìa cháo cũng từ tay chị em đút cho. Trần Quỳnh Thơ có những ngày cúp làm, rãnh xíu là chạy qua liền,điện thoại của chị Hoài Trâm, Huỳnh Phương Thảoo reo tới hoài, Minh Phương thì nghỉ làm luôn qua chăm em 24/24… còn những ngày ra HNoi tái khám thì ở nhờ nhà Quỳnh Như nữa
Giờ nhớ về cảm thấy trân quý vô cùng tình cảm mọi người dành cho mình. Khoảng thời gian không gia đình, không nhìn thấy gì mà không có chị em thực sự không biết mình rồi sẽ ra sao… chưa kể tâm tính rất khó chịu vì nghĩ mình tàn đời tới nơi rồi trời ơi… (gửi lời xin lỗi sâu sắc tới hội chị em đã chịu đựng em những ngày trái tính trái nết đó!!).
Gần một tuần trời tình trạng mắt không thuyên giảm, các chẩn đoán bị xung đột nhau làm mình hoang mang tột độ. Khoảng thời gian sống trong bóng tối chỉ ước được một lần ngước nhìn lên trời check xem nó xanh như thế nào, only vậy thôi mà khó quá.
Bù lại mình cũng rất may mắn khi làm việc cho một công ty rất có tâm, Sếp và chị trợ lý đều bay vào tìm cách hỗ trợ mình và đã có lúc Sếp nghĩ sẽ đưa mình qua Hàn chữa trị bằng đường biển đáp xuống đảo JeJu rồi vào đất liền (nếu bay thì ĐSQ duyệt 21 ngày lận, đợi đến lúc đó thì con nhỏ đui mắt thiệt luôn). =>> Sếp tính viết chuyện phiêu lưu ký cho mình vậy đó, nhưng thật sự cảm động lắm!!!
Trộm vía nghìn lần chắc nhờ phước phần ông bà mà không lâu sau mình đã nhìn thấy trời, thấy mây và thấy được đường nét trên khuôn mặt của những người thương (mặc dù nó mờ mờ thôi)… đúng như ước nguyện luôn bà con ơi. Khỏi phải nói mình mừng đến run rẩy thế nào!!!
2. Nhưng biến cố thứ nhất chưa dừng lại ở đó…
Ngày đôi mắt mình nhận thức được cũng chính là ngày mình thấy được làn da từ trán đến cổ của mình nát như tương… Da mình bị tổn thương sau tia UV, hiện tượng như bỏng và lột luôn cả lớp da!
Sơ lược một chút về làn da mình trước khi xảy ra biến cố này: Là một đứa chăm skincare và sẵn sàng chịu chi trong tầm kinh phí của mình vì sự nghiệp da dẻ (nghèo cũng vẫn ráng :))). Da mình trước đó khá ổn nhưng chỉ không được đẹp, thời sinh viên thức khuya lâu lâu có vài nốt mụn và thâm sau đó thôi nhưng cũng thuộc dạng không đến nỗi nào.
Dưới đây hình ảnh mình ngày đó đấy mọi người ạ,hic. Mình chỉ dám lưu lại phần cổ chứ không dám chụp toàn mặt vì cứ thấy khuôn mặt bị tàn phá lúc đó là mình khóc nấc lên (ngoại mình còn bảo: mắt mới mở hé ra đc còn khóc với chả lóc, muốn nó loét mắt ra hay gì
)… mình chưa từng nghĩ có ngày sẽ share câu chuyện này nên mỗi lần đổi điện thoại m k lưu lại con ảnh nào nên tư liệu vẫn còn ít sợ chứ có nhiều con ảnh kinh lắm
.
Công việc chính của mình phải đi gặp đối tác hàng ngày, ngoài ra mình còn nhận show chơi đàn Violin khi có thời gian nữa nhưng thật nhìn mặt lúc đó ăn cơm mình còn tự tách ăn riêng ko dám ngồi chung với gia đình chứ đừng bảo đi làm đi diễn gì. Mình cảm nhận khả năng miễn dịch và sức khoẻ làn da mình chẳng còn nữa. Da nhạy cảm hẳn, dễ lên mẩn đỏ, mụn và còn tăng sắc tố cả mấy vùng. Mình lại sống trong một niềm tự ti tột đỉnh và khép mình hẳn…
Lúc đó mình lên mạng tìm hiểu kiến thức từ rất nhiều bác sĩ đầu ngành, cắm đầu vào các group review chăm sóc da, lân la hỏi thăm các chị em của mình làn da đã cải thiện. Mình của ngày ấy là:
Thấy sản phẩm được review tốt, check thành phần gốc gác okie (không giàu nhưng chơi sang lắm) => về dùng=> không hợp (có những bộ sản phẩm nghìn đô đó mọi người) thì lại bỏ.
Rồi mình tìm đến clinic & spa chăm sóc da có tiếng, kiên trì bền bỉ hơn một năm trời nhưng kết quả không khả thi cho lắm. Chắc case của mình nặng quá nên không đáp ứng được, mình lại đành chia tay và tự đi tìm phương pháp mới.
Mình cũng đến những Medical clinic lớn, được tư vấn nên dùng liệu trình tấn công, laser, xâm lấn các thứ nhưng thật sự mình rất ngại dùng những phương pháp đó vì rủi ro khá cao, tăng sắc tố, gây sẹo,… đủ thứ biến chứng và mình luôn tin có những phương pháp lành tính hơn… Làn da mình đã quá tội nghiệp rồi, không thể để nó mạo hiểm mà tổn thương một lần nào nữa.
=>> Vậy là con đường nghiên cứu dược mỹ phẩm của mình bắt đầu từ đây!
—
Với nền tảng là một dược sĩ, không quá khó khăn cho mình khi tìm những tài liệu y khoa, dược mỹ phẩm trong ngành để nghiên cứu. Cả ngày đi làm cứ rảnh ra giây phút nào là mình lôi tài liệu ra cày, các tài liệu y khoa trong nước đến nước ngoài.
Mình hiểu mấu chốt vấn đề da mình đang như thế nào, cần những hoạt chất gì và mix and match chúng ra sao, đối với những hoạt chất nhiều rủi ro hơn thì mình phải xác nhận với bác sĩ trong ngành để tham khảo ý kiến trước khi áp dụng.
Cứ thế tự mình mày mò để cứu lấy mình, với niềm tin sắt đá và lạc quan nhất có thể; và thật sự thật sự trộm vía, da mình khoẻ lên từng ngày mọi người ạ!!!
Mình bắt đầu chia sẻ kiến thức và gợi ý phác đồ điều trị da cho hội chị em, bạn bè thân thiết; mỗi người một vấn đề khác nhau nhưng may mắn là ai cũng đặt niềm tin ở mình. Nghiên cứu nhiều khía cạnh bệnh lý qua sách vở và tài liệu nước ngoài với mình chưa đủ, tranh thủ những chuyến công tác, mình cắp sách vở đi cập nhật kiến thức từ các bác sĩ đầu ngành và từ đó niềm đam mê dược mỹ phẩm của mình cứ lớn dần lên.
Da mình bây giờ không quá hoàn hảo, vẫn cần thời gian và công sức để bồi đắp thêm nhưng thật sự so với cái mặt nát như tương ngày đó thì nó quả là kỳ tích!!!
Hai năm chạy chữa và đầu tư đi học để cốt là chữa da cho chính mình, rồi chữa cho bạn bè chị em, mình nhận thấy rất nhiều vấn đề trong thị trường mỹ phẩm nói chung và dược mỹ phẩm nói riêng rằng:
– Xem sản phẩm qua review nhưng bạn không biết làn da bạn nó khác da người ta, ngoài vấn đề A cần giải quyết thì bạn còn vấn đề B và tiền sử của bạn là C, D, E, F nữa, không thể đi copy nguyên routine người khác chia sẻ rồi apply lên da mình, không giải quyết được vấn đề, còn tốn mớ tiền thậm chí da còn tệ hơn lúc trước.
– Seeding và marketing muôn hình vạn trạng, hãy tĩnh táo trước khi lựa chọn. Những sản phẩm kém chất lượng đã và đang đựợc truyền bá rất rộng rãi, và di chứng nó để lại thật sự đau lòng.
– Và vấn đề nhức nhối hiện nay: Dược mỹ phẩm đang lên ngôi vì hiệu quả rất thần thánh của nó, nhưng gam hàng lẽ ra chỉ được “chỉ định và theo dõi nghiêm ngặt bởi người có chuyên môn” thì giờ lại thành những món hàng inbox giá, chốt đơn, sử dụng một cách bừa bãi và nếu may chăng có theo dõi nhưng rất qua loa của đại đa số các shop mĩ phẩm (mình không đánh đồng tất cả các shop có cố vấn chuyên môn)
=> Hậu quả da tổn thương hơn cả ban đầu, mất công chữa trị!!!
=>> Sau tất cả những gì trải qua, mình càng trân trọng sức khoẻ và làn da của mình hơn cũng như suy nghĩ rất nhiều về việc mình có thể làm gì để giúp đỡ ai đó cũng từng đứng trước gương tuyệt vọng giống mình?
Bảy năm thanh xuân dùi mài trong ngành Y và rồi dấn thân vào mảng da liễu, mình cảm thấy mình cần có trách nhiệm với ngành và với lương tâm của chính mình. Tất cả những kiến thức và kinh nghiệm xương máu, tiền bạc mình đã đánh đổi, nay mình mong có thể sẽ giúp được ai đó rút ngắn chặng đường thử – sai – lại thử – lại sai – như mình đã từng chật vật.
Mình quyết định chia sẻ câu chuyện của mình rốt cuộc là để nếu như ai đó đang bế tắc trong cuộc sống nói chung và cả việc cứu vớt làn da bị tổn thương, bạn có thể kể câu chuyện của bạn với mình nha. Công việc hiện tại rất bận nhưng mình sẽ cố gắng giúp làn da bạn vớt vát phần nào. Hãy inbox đi không có gì phải ngại, nhó!
Yêu thương!
Cre: Hoàng Hồng Thắm