Bài học cuộc sống nào mà trò chơi điện tử đã dạy cho bạn?

Trả lời: Nicolas cole, nhà văn, doanh nhân

Cám ơn vì đã hỏi tôi.

Khi tôi mới 17 tuổi, tôi trở thành một trong những tay chơi xếp hạng cao nhất trong game World of Warcraft ở Mỹ. Ở dưới là một vài bài học lớn nhất tôi có được khi có danh tiếng ở trên Internet:

  1. Mọi người coi thường những thứ họ không hiểu

Tôi sinh trưởng trong một gia đình thành công. Bố tôi là một bác sĩ phẫu thuật cột sống nổi tiếng, mẹ tôi là một nghệ sĩ tài ba và dạy thanh nhạc ở trường đại học. Khu tôi ở là một trong 100 khu giàu nhất ở trong nước. Khi còn là một thiếu niên trẻ, tôi được chu cấp những ân sủng cao nhất mà loài người biết tới. Tôi đến trường xịn nhất, đi các trại hè xịn nhất mà tôi muốn, được dạy nhạc bởi giáo viên hàng đầu, được huấn luyện để chơi thể thao. Bố mẹ không tiếc xu nào để giúp tôi thành công.

Nhưng tôi chỉ muốn chơi game thôi. Tôi không có ý nói là tôi chỉ muốn ngồi trước máy tính và mặc kệ cuộc đời. Tôi lúc đó có khao khát thi đấu và chiến thắng. Sau khi làm rạn xương sống khi chơi hockey ở tuổi 14, tôi ngồi trong phòng đeo một cái bộ nâng đỡ lưng và dành 6 tháng để chơi World of Warcraft trong lúc hồi phục. Khi lưng tôi đã hồi phục, tôi không còn muốn quay lại chơi hockey nữa. Tôi muốn trở thành một game thủ chuyên nghiệp.

Trong suốt bốn năm tôi chơi WoW khi còn đi học trung học, gia đình, bạn bè, người thân, giáo viên, tất cả mọi người đều coi thường việc tôi làm. Họ nói tôi sẽ chẳng có tương lai nếu cứ chơi game hay viết blog – tôi có một blog game của mình khi 17 tuổi. Họ nói: “Ở ngoài đời chẳng có công việc nào mà ở đó em có thể ngồi trước máy tính cả ngày cả Cole à.” (Tôi biết giờ nghe điều này chúng ta sẽ cười phá lên – Amazon thì vừa mua Twitch, còn mấy cha trên Youtube thì có thu nhập 6 chữ số).

Bố mẹ thì liên tục nhắc tôi “Hãy làm những gì con thích, Cole à. Làm những gì con yêu quý.” Và rồi tôi nói là tôi chỉ muốn chơi trò chơi điện tử bởi vì tôi thích trò chơi điện tử. Họ nói là “hãy chọn thứ gì đó hợp lý hơn.”

Họ dạy tôi một điều đó là mọi người hay nói với chúng ta là hãy làm những gì bạn thích, họ sẽ ủng hộ bạn, nhưng thực ra trong thâm tâm họ muốn nói là “Làm những gì chúng tôi thích nữa“.

2) Thành công là một thứ không thể nắm bắt được

Tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày tôi ở trên đỉnh của thành công. Tôi đăng nhập vào tài khoản của tôi sau giờ tan trường và thấy rằng đội của tôi đã được trao danh hiệu Gladiator của mùa giải – danh hiệu cao quý nhất mà bạn có thể đạt được trong game đó. Tôi bây giờ được coi là ngôi sao mạng. Tôi đã có danh hiệu để chứng minh sự tài ba của mình. Tôi được tăng một con rồng ngầu bá cháy để bay vòng vòng trong game. Tôi đã đạt được đỉnh cao danh vọng trong game.

30 giây sau đó, tôi đăng xuất tài khoản và không chơi cả ngày hôm đó.

Tôi không còn mục tiêu gì để chinh phục nữa, và đã đánh đổi tất cả bạn bè để chơi tốt hơn, có đội mạnh hơn, để đạt được đỉnh vinh quang này.

Tôi đã từng nghĩ rằng trở thành một Gladiator sẽ là cảm giác tuyệt vời nhất, nhưng hóa ra không phải vậy. Tôi đã thực sự khá là buồn. Bởi vì niềm vui thực sự đã đến trong thời gian khổ luyện suốt 3 năm qua để giúp tôi đạt được danh hiệu đó. Đó là những người bạn tôi quen trong quãng thời gian đó. Đó là những đêm khuya tôi thức tập luyện.

Khi tôi nhìn quanh khu xóm nhà giàu của tôi, tôi nhận ra được là mình đang ở chung với rất nhiều Gladiator khác – những người đàn ông và phụ nữ đã chinh phục được “trò chơi cuộc sống” và đồng thời cũng phải đánh đổi nhiều thứ trong quá trình đó. Tôi không muốn giống như họ. Họ là dân ngân hàng, CEO, luật sư, nhưng tôi không rõ bao nhiêu người bọn họ thật sự là hạnh phúc. Tôi chỉ muốn thức dậy mỗi ngày để làm điều tôi yêu quý.

Trở thành Gladiator giúp tôi nhận ra niềm vui không nằm ở đích đến, mà là ở quá trình.

3) Tôi có thể đánh máy nhanh hơn bạn

Nếu có một kỹ năng đơn giản mà chơi game dạy cho tôi và giúp tôi vượt xa mọi người, đó là kỹ năng đánh máy. Mọi thứ chúng ta làm hiện nay đa số đều là làm với máy tính. Khi tôi nhìn thấy một người đánh xong một câu, thì tôi đã hoàn thành 3 đoạn văn.

4) Bạn sẽ luôn học được điều gì đó từ bất kỳ ai

Trong suốt sự nghiệp game thủ của tôi, tôi đã chơi chung hoặc đấu với một đám nhóc, người lớn, mấy bà mẹ, mấy ông bố, vài tay luật sư, chủ tịch hội bằng hữu, lập trình viên, bệnh nhân ung thư, cựu chiến binh, lính đang nhập ngũ, mấy cha óc heo phân biệt chủng tộc, những người sùng đạo, mấy ông độc thân quay tay trọn đời, các quả phụ tràn ngập hi vọng, và cả mấy thanh thiếu niên trẻ phản chiếu tính cách của tôi nữa.

Đối với một thanh thiếu niên như tôi khi đó, trải nghiệm này hoàn toàn trái ngược với những gì xảy ra trong xóm tôi hay là ở trường tôi, nơi mà tôi chỉ có thể chọn chơi với một nhóm nhỏ vài đứa bạn: mấy đứa thích mặc quần sọt, mấy đứa mọt sách, mấy đứa cool ngầu, mấy đứa bị xa lánh, mấy đứa thích trượt ván, mấy đứa chơi thuốc, và mấy đứa châu Á theo diện trao đổi. Trong lúc bạn bè chung quanh tôi đang bận rộng nghe bài giảng của James, một siêu sao bóng bầu dục, mỗi ngày trên lớp, thì tôi bận nói chuyện với một người lạ ở Hawaii bằng headphone của tôi và anh kể cho tôi là anh chuyển đến đó sống cùng với vợ anh vài năm trước, vợ anh bị trầm cảm sau khi sinh, và một ngày nọ anh về nhà và thấy vợ anh cùng bé mới sinh đã chết trên sàn, ngay giữa phòng khách, tắm trong vũng máu của chính họ. (Đây là chuyện thật, anh cho tôi xem một vài đoạn video quay lại cảnh đó).

Tôi được tiếp xúc với nhiều trải nghiệm qua game online hơn là khu xóm tôi. Trong những đợt chinh chiến cùng nhau, tôi nghe những tay môi giới cổ phiếu nói về phố Wall cho tôi nghe, hay các bà mẹ game thủ đùa cợt về việc làm mẹ, còn con của họ khóc thét ở đâu đó đằng sau, hay một người 27 tuổi đã giam mình 5 năm trong một bàn làm việc buồn tẻ, cảnh báo mọi người trong nhóm về sự nguy hiểm khi làm cho tập đoàn lớn.

World of Warcraft dạy tôi rằng khi bạn đặt mọi người ở một sân chơi công bằng (như là game online), thì mọi người đều bình đẳng.

5) Bạn học thông qua việc chơi

Tôi là một học sinh dở ẹc. Thật đấy. Toàn được điểm C thôi, đôi lúc thì có B. Tôi không để đạt nổi điểm A cho môn tiếng Anh, mặc dù tôi thích viết. Trường học đối với tôi không có ý nghĩa. Tôi cảm thấy tôi đang bị kiểm tra khả năng ghi nhớ, không phải là khả năng hiểu và tự đưa ra kết luận.

World of Warcraft dạy điều ngược lại. Nó dạy tôi mọi thứ cơ bản, xong khuyến khích tôi sáng tạo. Tôi có thể phối nhiều vật phẩm với nhau và tinh chỉnh khả năng của nhân vật mình để giúp nhân vật sống sót, rồi từ sống sót thì trở thành chiến binh. Nó dạy tôi rằng những người chơi giỏi nhất là những người luôn thích nghi và có phong cách chơi khác biệt hoàn toàn với mọi người còn lại. Nó cũng dạy tôi rằng tôi có thể học nhiều đến mức nào khi tôi tôi biết rằng những thứ tôi học có thể áp dụng được và tôi thấy thích nó.

Bây giờ, tôi là trợ lý giám đốc bộ phận sáng tạo của một công ty quảng cáo ở Chicago tên là Idea Booth. Và tôi đã rất rất mừng là tôi chưa bao giờ để việc học cướp lấy sự tò mò cũng như trí tưởng tượng của tôi.

6) Thứ duy nhất kéo bạn đi lùi là chính bạn

Cái này thiên về triết lý hiện sinh, mong bạn kiên nhẫn.

Khi bạn chơi trò chơi điện tử, bạn điều khiển nhân vật của bạn. Nếu bạn muốn nhân vật của bạn phóng ra quả cầu lửa, bạn nhấn phím nào đó trên bàn phím và nhân vật của bạn phóng ra cầu lửa. Đúng không?

Vậy giờ hãy nghĩ về tâm hồn bạn, về con tim, về ý thức, những thứ đó là thứ điều khiển bàn phím cuộc đời bạn, và cơ thể bạn là nhân vật trong trò chơi này.

Nếu khao khát sâu trong thâm tâm của bạn thôi thúc bạn ứng tuyển cho một vị trí công việc, hay là tiếp cận cô gái bạn thích, hay là thử nhảy xuống biển từ một bờ vực, thì tức là tâm trí bạn đang bấm rất mạnh vào bàn phím, nhưng mà bạn thì không di chuyển. Vậy điều đó có nghĩa gì?

Nó có nghĩa là bạn không kết nối với bên trong bạn. Con người bạn đang bị mặc kệ.

Đây là bài học quan trọng nhất mà việc chơi game dạy tôi: bạn kiểm soát thực tế của bạn.

Nếu bạn muốn nhân vật của bạn phóng lửa, bạn nhất nút phóng lửa và nhân vật của bạn cứ thế mà làm, không ý kiến gì cả. Nếu bạn muốn đi nói chuyện với cô gái ấy, bạn nhấn nút “đi nói chuyện” và rồi bạn cứ thế mà làm, đừng hỏi gì cả.

Sự khác biệt giữa người sống với ước mơ của họ và người không đạt được ước mơ của họ là đây. Bạn phải lắng nghe thâm tâm bạn. Bạn phải tin bạn. Cơ thể bạn là một nhân vật. Ý thức của bạn là người chơi đang điều khiển nhân vật ấy.

Tôi đã học được vô số bài học trong chơi game, và những điều ở trên là những bài học tôi thích nhất.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *